THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 457

Vân Phỉ điên cuồng mà giãy giụa, dốc hết toàn bộ sức lực, cương

quyết đến độ làm Triệu Sách phải ngạc nhiên. Đó là sự dứt khoát giống như
muốn cá chết lưới rách, cả hai cùng vào chỗ chết. Trong lúc điên cuồng
phản kháng, nàng cắn mạnh vào môi Triệu Sách, vừa cắn vừa rứt khiến vị
máu tươi dần lan ra trong miệng.

Triệu Sách đau đến nỗi đầu lưỡi tê rần, rút bàn tay đang đặt trên đùi

nàng ra, tát một cái thật mạnh lên mặt nàng.

Một dòng máu từ trong miệng Vân Phỉ trào ra, tôn thêm vẻ xinh đẹp

mà tuyệt vọng của nàng, tạo nên một cảm giác tuyệt mĩ mà thê lương. Ánh
mắt nàng như là một ngọn đuốc, còn ba chữ Úy Đông Đình lại là ngọn lửa
nhen lên sự cương liệt bất khuất của nàng.

Nàng thở hổn hển, gằn từng tiếng: “Triệu Sách, nếu ngươi dám chạm

vào ta thì ta sẽ chết cho ngươi xem.” Nàng không hề có ý dọa hắn, nàng đã
ôm quyết tâm thà làm ngọc nát không làm ngói lành, cùng lắm thì chết chứ
không thể để mặc cho hắn làm nhục.

Đôi mắt tuyệt vọng và căm phẫn như được nước trong giội rửa, ẩn

chứa băng tuyết, lạnh lùng và tuyệt vọng nhưng mang theo vẻ quyết liệt.
Nàng lạnh giọng nói: “Nếu ngươi dám chạm vào ta thì ta tuyệt đối không
sống nữa. Trần Hổ Thanh đã phái người cấp báo cho cha ta, chắc chắn cha
ta sẽ nhanh chóng tới đây. Đến lúc đó, ngươi chỉ có thể dùng một cái xác
làm con tin.”

Triệu Sách nhìn nàng chằm chằm, những sợi gân trên khuôn mặt anh

tuấn hơi giần giật, lòng thì đang do dự. Hắn bắt nàng tới quả thật là muốn
dùng nàng làm con tin vào lúc nguy cấp, khó có thể thoát thân. Nếu nàng
chết rồi thì sẽ mất đi một tấm bùa hộ mệnh.

Vân Phỉ nói: “Nếu ta là ngươi thì ta cũng sẽ báo thù, nhưng cách thức

báo thù tuyệt đối không phải là gian dâm một thiếu nữ vô tội. Ngươi làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.