THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 466

Nhìn đội quân trùng trùng điêp điệp mà Anh Thừa Cương dẫn đến,

Vân Phỉ biết trong trận chiến này Triệu Sách chắc chắn phải thua. Cái bẫy
này Vân Định Quyền giăng ra đã lâu, tối nay là lúc thu lưới. Mà lúc này,
con tin vô dụng như nàng đã trở thành gánh nặng, rất có khả năng sẽ chết
dưới kiếm của Triệu Sách.

Đột nhiên, nàng nhớ đến câu nói vừa rồi của Anh Thừa Cương: “Nể

tình quận chúa, ta có thể tha cho ngươi tội chết.” Trong cái khó ló cái khôn,
nàng nói với Triệu Sách: “Bắt muội muội ngươi làm con tin.”

Triệu Sách còn chưa kịp ra tay thì Triệu Hiểu Phù đã hiểu ra, nàng

nhặt thanh kiếm bên cạnh một thi thể lên, quyết liệt đặt lên cổ mình, hét to
vào mặt Anh Thừa Cương: “Thả ca ca của ta đi, nếu không ta sẽ cùng chết
với huynh ấy.”

Quả nhiên Anh Thừa Cương biến sắc, giơ tay lên nói: “Dừng tay.”

Lòng Vân Phỉ càng cảm thấy bi phẫn. Quả nhiên là thế, trong mắt cha

nàng thì Triệu Hiểu Phù còn quan trọng hơn cả tính mạng của nàng, cho
nên Anh Thừa Cương có thể để mặc sự sống chết của nàng nhưng lại không
dám để Triệu Hiểu Phù chết trước mặt hắn.

Trận chém giết tạm thời dừng lại. Thuộc hạ của Triệu Sách đã chết

hơn một nửa, máu dưới đất chảy thành sông, thi thể, chân tay nằm ngổn
ngang làm người ta không dám nhìn.

Triệu Hiểu Phù không biết nên hận hay vui trước sự ưu ái này của Vân

Định Quyền. Có điều, nhìn cảnh tượng bi thảm trước mắt, khi đi đến đường
cùng, nàng đột nhiên cam chịu.

Những thứ mất đi vĩnh viễn không thể lấy lại, nàng không còn là quận

chúa, ca ca cũng không còn thế tử, cho dù sống sót rời khỏi đây thì từ nay
hai người phải lưu lạc khắp nơi, ngay cả miếng cơm cũng là một vấn đề.
Nếu nàng đã là người của Vân Định Quyền, cho dù đi bất cứ nơi đâu thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.