THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 467

cũng không thể quên được sự thật nhục nhã này, có lẽ về lại bên cạnh hắn
mới chính là nơi dừng chân của nàng.

Nàng không muốn chết, cũng không muốn người thân duy nhất còn lại

phải chết vì nàng.

Nàng quay đầu qua nhìn Triệu Sách, cười bi ai: “Ca ca, huynh mau đi

đi.” Gương mặt xinh đẹp của nàng được lửa chiếu làm diễm lệ như ráng
chiều, mang theo vẻ bi thương vì sinh ly tử biệt.

Mắt Triệu Sách đỏ ngầu, nghẹn ngào gọi một tiếng. “Hiểu phù.”

Triệu Hiểu Phù rưng rưng nước mắt, cười với hắn: “Vân Định Quyền

sẽ không làm gì muội đâu, ca ca mau đi đi.”

Anh Thừa Cương giơ tay lên ra hiệu cho thuộc hạ nhường ra một lối

đi, Triệu Hiểu Phù thấy chiêu này có tác dụng nên cực kỳ vui mừng, vội
vàng nói: ”Khánh Sơn dắt ngựa qua đây đi.”

Thanh kiếm trên tay Triệu Sách vẫn đặt trên cổ Vân Phỉ, Vân Phỉ

không biết lúc này hắn muốn giết chết nàng, thả nàng hay là mang nàng
cùng đi.

Ba giả thiết đều có thể. Trong nháy mắt, nàng lóe lên một ý nghĩ. Rơi

vào tay Triệu Sách, tuy nàng cũng gặp nguy hiểm nhưng với tính cách của
hắn thì sẽ không lập tức giết nàng ngay, nàng còn có thể có cơ hội chạy
trốn. Nhưng nếu ở chỗ này, chắc chắn Anh Thừa Cương sẽ giết nàng.

Cho dù sau đó Vân Định Quyền có nổi trận lôi đình thì ván cũng đã

đóng thuyền, hắn cũng sẽ không làm gì Anh Thừa Cương. Dù sao đó cùng
là con trai hắn. Có kinh nghiệm về chuyện của A Tông lần trước, chắc chắn
Anh Thừa Cương sẽ không ngần ngại gì. Trong mắt Vân Định Quyền, đứa
con trai trưởng võ công cao cường này quan trọng hơn một đứa con gái
nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.