THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 494

au khi xác định đây không phải là mơ, Vân Phỉ đột nhiên dang hai tay

ra, ôm chặt lấy cổ y, khóc rống lên.

Lòng y Úy Đông Đình ngổn ngang trăm mối, y ôm chặt nàng vào

lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, an ủi: “Không sao nữa rồi.”

Từ trước đến giờ, Vân Phỉ không hề biết là nước mắt của mình lại

nhiều như vậy. Nỗi lo sợ và ấm ức bị dồn nén trong lòng, không có ai san
sẻ bấy lâu nay như một dòng nước được khơi dòng, mặc sức mà tuôn trào
trong lòng y.

Úy Đông Đình lẳng lặng ôm nàng, vuốt mái tóc nàng, dịu dàng nói:

“Đừng khóc nữa, mắt sưng hết rồi kìa.”

Đúng rồi, mắt sưng lên thì xấu lắm, nàng không muốn để y nhìn thấy

dáng vẻ xấu xí của mình đâu.

Vân Phỉ khụt khịt mũi, cố nén không khóc nữa, xách vạt áo trước ngực

y lên lau nước mắt không chút khách khí, sau đó ngẩng đầu nhìn y: “Sao lại
là chàng?”

“Vậy nàng nghĩ là ai? Là Lục Nguyên sao?” Úy Đông Đình nhíu mày,

giọng có vẻ hơi chua chua.

“Ta không ngờ là chàng lại ở Tấn Châu, cũng không ngờ là chàng sẽ

đến cứu ta, chẳng phải chàng không cần ta nữa sao?” Vân Phỉ bĩu môi, mắt
lại đỏ lên.

“Ai nói ta không cần nàng?” Úy Đông Đình chăm chú nhìn nàng, lòng

thầm thở dài: là nàng không cần ta.

“Là chàng không cần ta mà, đưa ta đi mà không hỏi không han tới,

khiến ta bị Triệu Sách làm hại, suýt nữa thì mất mạng.” Vân Phỉ càng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.