THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 497

Vân Phỉ chớp chớp mắt, nước mắt lại tuôn ào ạt. “Khiến chàng chán

ghét phải không?” Nàng tức giận đến nỗi muốn cắn người nhưng hai tay bị
y đè lại nên hai chân cứ ra sức giãy đạp trên giường.

Úy Đông Đình chỉ cảm thấy mình đang đè một con cá nhỏ hoạt bát

đang quẫy tóe nước, mắt đỏ, mũi đỏ, vừa đanh đá vừa bướng tỉnh, nhưng
lại đáng yêu đến nỗi không nói nên lời.

Y không nén được cảm xúc trong lòng, lập tức cúi đầu hôn nàng.

Nụ hôn này nồng nàn và dai dẳng đến độ khiến Vân Phỉ suýt nghẹt

thở. Dường như y không chỉ hút đi không khí trong phổi nàng mà còn hút
đi mọi sự đau buồn và ấm ức trong lòng nàng. Thay vào đó, trái tim nàng
dần được rót đầy mật ngọt.

Mãi một lát sau y mới buông nàng ra, nhìn bộ dạng của nàng thì

không nhịn được cười. Lúc này không chỉ mắt đỏ, mũi đỏ mà môi cũng đỏ,
mặt thì càng đỏ ửng như một con cá đỏ nhỏ xinh. Có điều dù thế nào thì
trong mắt y, nàng luôn luôn xinh đẹp.

Vân Phỉ cụp mắt xuống, thẹn thùng nhìn y. Sau khi trút hết nỗi lòng,

lúc này nàng mới phát hiện lúc nãy mình vừa khóc vừa la lối om sòm, rất
giống một người đàn bà chanh chua không nói lý lẽ. Nàng vừa xấu hổ vừa
chán nản, không biết mình bị sao vậy chứ, vừa thấy được y là lại mất kiểm
soát. Rõ ràng là phải bày ra vẻ hoàn hảo nhất trong mặt y, thế mà... Nàng
bĩu môi, rất buồn bực.

Thế nhưng Úy Đông Đình lại yêu cái dáng vẻ cố tình gây sự, không

nói lý lẽ của nàng chết đi được. Cuối cùng thì trong lòng nàng cũng có y, y
không biết phải dùng những từ ngữ gì để hình dung niềm vui sướng vì đã
mất đi mà lại có được ấy, y chỉ biết ông trời đã đưa nàng đến trước mặt
mình thì y sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.