THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 534

thoát như một đóa tuyết liên mọc nên đỉnh núi cao.

Dây thừng trên người rơi xuống đất, Triệu Sách khó mà hình dung

cảm nhận của mình lúc này, cổ họng hơi khàn khàn, hắn trầm giọng nói:
“Nếu có cơ hội, ta sẽ không tha cho Vân Định Quyền, cô đừng hối hận.”

Vân Phỉ cười khẽ: “Ta chỉ hối hận vì sao không sớm nhìn rõ bộ mặt

của ông ấy, hối hận vì trong lòng luôn niệm tình cảm cha con, kết quả suýt
nữa hại chết A Tông, cũng hại chính mình. Cả đời mẹ ta bị ông ấy lợi dụng,
lừa gạt, cuối cùng lại rơi vào kết cục lót đường cho người đi. Ta nghĩ ta
phải đòi lại chút công bằng cho mẹ và đệ đệ.”

Triệu Sách nhíu mày: “Cô muốn mượn tay ta để giết hắn?”

Vân Phỉ lắc đầu: “Không, ông ấy là cha ta, ta không muốn ông ấy phải

chết. Huống chi ngươi cũng không giết được ông ấy. Bên cạnh ông ấy có
rất nhiều thị vệ, ngươi một thân một mình, không phải là đối thủ của ông
ấy. Nếu ta đoán không lầm thì Ngô Vương sẽ nhanh chóng dẫn binh đến
thảo phạt. Tuy cha người và ông ta luôn bất hòa nhưng bây giờ cha ngươi
đã không còn, có lẽ Ngô Vương cũng đã buông xuống những thù hận ngày
xưa, dù gì ông ta cũng là hoàng thúc của ngươi, chi bằng ngươi hãy đi đầu
nhập vào ông ta. Ta hy vọng ngươi có thể cứu được quận chúa ra, huynh
muội đoàn tụ, khiến cha ta phải nếm thử mùi vị bị người thân yêu nhất vứt
bỏ là thế nào.”

Nàng lấy vài tờ ngân phiếu trong ống tay áo ra đưa cho Triệu Sách:

“Trong thời loạn lạc, muốn chiêu mộ những người đi theo là rất dễ dàng.
Số tiền này tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để ngươi tìm được người
giúp đỡ, cứu quận chúa ra.”

Triệu Sách nhìn số ngân phiếu trong tay nàng, im lặng một lúc không

nói gì. Đây là lần thứ hai nàng đưa tiền tài cho hắn, nhưng cũng là lần đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.