THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 532

Vân Phỉ chậm rãi bước tới, giờ phút này nàng đã hiểu được thế nào là

cảm giác thắng làm vua thua làm giặc, thảo nào mà người người đều liều
mạng để tranh quyền đoạt vị. Bởi vì một khi thất bại sẽ trở thành cá nằm
trên thớt, mặc cho người chặt chém. Lúc này nếu Triệu Sách hoảng sợ, mở
miệng xin tha với nàng thì chắc chắn nàng sẽ thả hắn ngay. Nhưng bộ dáng
thấy chết không sờn, ung dung tự tại này của hắn càng khiến nàng muốn
trêu đùa hắn.

Nàng cầm thành kiếm trong tay, bước tới gần hắn, ung dung nói

“Triệu Sách, ngươi nói xem ta sẽ một kiếm giết ngươi hay sẽ từ từ tra tấn
ngươi?”

Triệu Sách nở nụ cười. “Cô sẽ không nỡ giết ta ngay đâu.”

“Phải, mấy ngày qua ngươi tra tấn ta thế nào thì ta sẽ trả lại toàn bộ,

khiến ngươi nếm thử mùi vị chết không bằng sống.” Vân Phỉ giả vờ đặt
kiếm lên cổ tay hắn, dữ dằn nói: “Đầu tiên ta phải cắt gân tay của ngươi.”

Vân Phỉ nghiến răng nghiến lợi, hung hăng định cắt xuống cổ tay hắn.

Triệu Sách nhìn nàng chằm chằm, không cầu xin, cũng không tránh

né. Lúc thanh kiếm vừa chạm vào cổ tay hắn, Vân Phỉ đột nhiên dừng lại
và cười thật tươi. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm: “Có phải sợ
lắm không?”

Triệu Sách lẳng lặng không lên tiếng, vẫn nhìn nàng không chớp mắt.

Vân Phỉ tinh ranh chớp mắt, quơ qua quơ lại thanh kiếm trước mặt

hắn, mỉm cười nói: “Phải rồi, tên đỏm dáng như ngươi, thứ quý giá nhất
chính là gương mặt này. Cắt tay cắt chân thì có gì vui, chi bằng cắt vài
đường lên mặt ngươi vậy. Sau này ngươi sẽ không còn là một công tử tuấn
tú, phong lưu phóng khoáng, hào hoa phong nhã nữa.” Nàng giả vờ khoa
tay múa chân trên mặt hắn: “Viết một chữ tỉnh [1] trên mặt ngươi, hay là
viết hai chữ kẻ xấu lên trên trán ngươi nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.