THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 556

Vân Phỉ tán gẫu với lão thái thái thêm một lúc nữa rồi đứng dậy cáo từ

ra về.

Lục Kim tiễn Vân Phỉ ra về, Vân Phỉ nắm tay nàng ta, nhẹ nhàng nói:

“Lục muội muội, ta rất thích muội, hy vọng muội có thể gả cho một lang
quân như ý.”

“Vân tỷ tỷ.” Lục Kim thẹn đến đỏ mặt.

Vân Phỉ chân thành nói. “Nhờ muội nói lại với ca ca của muội một

tiếng, cảm ơn huynh ấy đã trượng nghĩa cứu giúp. Sau này nếu có cơ hội,
nhất định ta sẽ báo đáp Lục gia.”

Lục Kim gật đầu, lòng thầm lấy làm tiếc nuối. Nàng hiểu tâm ý của ca

ca mình, từ sau khi biết Vân Phỉ là vị hôn thê của Úy Đông Đình thì hắn
luôn sầu não không vui. Nhất là mấy ngày nay càng đi sớm về trễ, lo
chuyện làm ăn ở Tấn Châu, còn bận rộn và chăm chỉ hơn cả cha, giống như
là muốn dùng sự nghiệp để quên đi tình yêu.

Vân Phỉ rời khỏi Lục gia, về lại biệt viện, những lời hai người lúc nãy

nói cứ vang vọng trong lòng. Từ phản ứng của Lục gia cho thấy hình như
họ không biết gì, hoặc có thể chỉ một mình Lục Thịnh biết nhưng không
nói với lão thái thái. Vậy có khi nào đây là chủ ý của mình Úy Trác không?

Vân Phỉ nhớ tới những lời của Triệu Sách, không khỏi cười khổ. Úy

Trác và cha nàng quả là giống nhau, đều bừng bừng dã tâm, lòng dạ khó
lường, rất giỏi tính kế, ngay cả con cái của mình mà cũng không tha. Phụ
hoàng của Triệu Mân có tiếng là hoang dâm háo sắc, thế mà hắn vẫn nhẫn
tâm đưa con gái mình vào cung, kết quả đang tuổi xuân xanh mà đã trở
thành thái hậu. Để sớm ổn định thế cục, không tiếc bắt con gái phải mạo
hiểm sinh sớm, khiến tiểu hoàng đế sinh thiếu tháng, yếu ớt nên sớm qua
đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.