THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 558

Úy Đông Đình chưa từng thấy Vân Phỉ tức giận mà nghiêm túc đến

thế, lập tức trả lời: “Cha từng nhắc đến chuyện này nhưng ta đã cự tuyệt.”

Quả nhiên là có chuyện này chứ không phải là tin đồn vô căn cứ. Thế

mà y lại không nói tiếng nào, nếu nàng không tình cờ nghe được tin tức này
thì có lẽ y sẽ giấu nàng mãi. Nàng cực kỳ khó chịu, cứ nhìn y chằm chằm,
lòng không khỏi nghĩ rằng: rốt cuộc thì y còn giấu nàng bao nhiêu chuyện
nữa đây?

Ánh mắt của nàng làm Úy Đông Đình hơi khẩn trương, trăm đắng

nghìn cay mới chiếm được trái tim nàng, y rất sợ vì chuyện này mà sẽ sinh
khúc mắc giữa hai người, khiến quan hệ của họ lại trở nên như lúc trước.

Y vội vàng giải thích: “A Phỉ, nàng nghe ta nói đã. Mặc dù ta đưa

nàng đi nhưng trong lòng ta sớm đã nhận định nàng chính là thê tử của Úy
Đông Đình này, trừ khi nàng gả cho người khác, nếu không thì ta sẽ không
ruồng bỏ nàng trước. Cha nàng chiếm Lạc Dương, phản bội triều đình, ta
lại đưa nàng về với cha nàng nên cha ta mới nghĩ rằng việc hôn nhân này
đã hủy bỏ. Mấy thuộc hạ thân tín của ông ấy cứ năm lần bảy lượt đề nghị là
thông gia với Lục gia, cha muốn ta cưới Lục Kim không chỉ một lần nhưng
đều bị ta cự tuyệt. Ta không nói cho nàng biết là bởi vì trong lòng nàng vốn
có thành kiến với cha ta, ta không muốn vì chuyện này mà nàng oán hận
ông ấy.”

Vân Phỉ tức giận đến nổi đứng bật dậy. “Lúc trước thái hậu tứ hôn, cha

chàng vội vội vàng vàng bức ép ta gả cho chàng. Vừa đảo mắt một cai thì
ông ấy đã muốn hủy bỏ việc này, làm gì có đạo lý như thế.”

Úy Đông Đình hơi áy náy, dịu dàng nói: “A Phỉ, tuy cha ta có ý cầu

thân với Lục gia nhưng ta vẫn luôn không đồng ý. trong lòng ta, chỉ xem
một mình nàng là thê tử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.