THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 565

Vân Phỉ mỉm cười, nói: “Sự thật là thế mà. Lão thái thái của Lục gia

cực kỳ thích ta kìa.”

“Thế sao.” Úy Đông Đình nói với giọng chua lè. “Thích đến độ muốn

nàng làm cháu dâu phải không?”

Vân Phỉ chớp mắt. “Đúng vậy, cha còn muốn chàng sang làm cháu rể

của lão thái thái nữa kìa.”

Úy Đông Đình lập tức thức thời, im miệng.

Vân Phỉ đâu dễ gì mà tha cho y, nàng cười tủm tỉm: “Nếu lúc trước ta

và chàng chưa đính ước thì nói không chừng ta đã gả cho Lục Nguyên, nếu
chàng cưới Lục Kim thì còn phải gọi ta một tiếng đại tẩu nữa là. Chúng ta
thật là có duyên, chàng nói đúng không?”

Úy Đông Đình dở khóc dở cười, giơ tay đầu hàng.

Vân Phỉ liền ở lại phủ châu mục, mỗi ngày sớm chiều đều đi thỉnh an

Úy Trác. Úy Trác cũng rất thân thiện với nàng, giống như quên mất chuyện
nàng là con gái của Vân Định Quyền, còn để nàng quản lý việc trong nhà.

Vân Phỉ và Úy Đông Đình đều rất vui mừng. Hai người vừa tân hôn,

tình cảm đang lúc nồng nàn, mỗi tối Úy Đông Đình từ trong quân trở về là
trong phòng ngủ lại tràn ngập sự ấm áp và ngọt ngào.

Nhưng bệnh tình của Úy Trác vẫn không chuyển biến tốt. Lúc trước

rời khỏi Lạc Dương, mấy vị thái y trong cung cũng được dẫn theo. Vân Phỉ
gặp được Lưu ngự y, cảm thấy hết sức thân thiết.

Lúc trước A Tông giả vờ bị bệnh lao, ít nhiều gì cũng nhờ Lưu ngự y

giúp đỡ cho, trong lòng nàng vẫn rất biết ơn, cho nên đã tìm cơ hội tặng
thêm cho ông ấy ba trăm lượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.