THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 584

Lục Nguyên nghe được câu này, không khỏi ngẩn ra. Nhìn lại thần sắc

của Vân Phỉ, dường như là có rất nhiều nỗi đau thương dâng lên trong mắt
nàng.

Hắn không tiện hỏi, chỉ nói với vẻ lo lắng: “Từ đây đến Lạc Dương

phải mất mấy ngày, nếu không nàng đợi ở gần đây trước, chờ ta sắp xếp
thêm nhiều người thì quay lại hộ tống nàng.”

“Chắc chắn Úy Trác đang phái người tìm tung tích của ta, e rằng sẽ

nhanh chóng có người đuổi theo, ta phải lập tức đi ngay.”

Xe ngựa dừng lại tại một trạm dừng chân, Vân Phỉ và Lục Nguyên

xuống xe ngựa.

Lục Nguyên nói với Lâu Tứ An: “An nguy của Vân tiểu thư đều phải

trông cậy vào ngươi, trên đường ngươi phải cẩn thận đấy.”

“Công tử yên tâm, tôi nhất định hộ tống Vân tiểu thư đến Lạc Dương

an toàn.”

Thời gian cấp bách, Vân Phỉ leo lên ngựa, chắp tay cười với Lục

Nguyên: “Đa tạ Lục công tử nhiều lần tương trợ, chúng ta sau này còn gặp
lại.” Nói xong, nàng quất mạnh một roi, thúc ngựa mà chạy.

Lục Nguyên đứng trong đình, đưa mắt nhìn theo bóng dáng ấy cứ xa

dần xa dần rồi biến mất trong làn gió hiu hắt, lòng hắn bỗng cảm thấy buồn
bã mất mát.

Vào cuối thu, xung quanh hoang vắng tiêu điều. Lòng của Vân Phỉ

cũng khô cằn không kém gì nơi hoang vu bát ngát này. Nếu không có Linh
Tuệ, cho dù Úy Trác có muốn giết nàng thì nàng cũng không đau lòng đến
vậy. Nàng sẽ rời khỏi Tấn Châu, đi tìm Úy Đông Đình, cho dù trong quân
có gian khổ hơn nữa thì nàng cũng thấy ngọt ngào. Nhưng lúc này, nàng đã
thất vọng hoàn toàn về Úy Đông Đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.