THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 585

Nàng đã từng nói với y, trong đời này nàng ghét nhất là người ta lừa

dối nàng, thế mà nàng lại bị y lừa dối hết lần này đến lần khác. Úy Trác
chưa từng coi nàng là con dâu. Nàng ở lại chỉ vì Úy Đông Đình, nhưng bây
giờ lý do duy nhất khiến nàng ở lại cũng đã không tồn tại nữa.

Nước mắt cố nén đã lâu giờ cũng phải trào ra. Nhưng cũng chỉ rơi

xuống hai giọt thì nàng đang đưa tay lau mất, sau đó ngẩng cao đầu, cố
ngăn dòng nước mắt sắp trào lên kia lại.

Đồ vô dụng, khóc cái gì mà khóc. Bị y lừa dối thì cứ coi như là bị chó

cắn một cái. Ngã một lần thì khôn ra một chút, con đường sau này còn rất
dài, nàng còn rất trẻ.

Nàng lau nước mắt trên mặt, tự nhủ với bản thân rằng: không sao, đàn

ông không đáng tin cậy, nàng hoàn toàn có thể dựa vào chính bản thân
mình. Mất đi phu quân thì có làm sao, nàng còn có mẹ và đệ đệ, đó mới là
những người thân cùng chung huyết thống với nàng, nàng phải dũng cảm
kiên cường vì họ, giành lại tất cả những thứ phải thuộc về bọn họ.

***

Lâu Tứ An và Vân Phỉ ra roi thúc ngựa đi thẳng về hướng Lạc Dương.

Ánh hoàng hôn nhanh chóng bao phủ, cảnh vật nơi hoang vu cũng mờ mờ
ảo ảo rồi dần trở nên mơ hồ không rõ nữa. Vân Phỉ biết Úy Trác hay tin
mình mất tích thì nhất định sẽ phái người đuổi theo ra khỏi thành tìm nàng
cho nên dù sắc trời đã tối thì nàng cũng không dám dừng lại, cứ ra sức mà
chạy như điên.

Vân Phỉ tính toán thời gian, sau khi Mộ Uyển Đình phát hiện mình

mất tích thì sẽ không dám tự làm chủ mà phải về bẩm báo với Úy Trác
trước. Khi Úy Trác hay được tin tức này, phái người đuổi theo thì đã mất
một khoảng thời gian, cho nên người của Úy Trác sẽ không đuổi kịp nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.