THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 606

Vân Phỉ vừa thấy hắn thì lộ ra vẻ vui mừng, gọi một tiếng Thập Thất

thúc thân thiết như ngày nào.

Vân Thập Thất vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, hắn vội vàng bước tới, cúi

người hành lễ: “Công chúa, đúng là người rồi. Sao công chúa lại ở đây?”

Vân Phỉ thấy hắn hành lễ với mình, hơn nữa còn gọi công chúa thì

lòng bỗng dâng lên một nỗi chua chát. Cách đây không lâu, nàng cũng từng
mong có một ngày cha sẽ giành được Trung Nguyên, hoàn thành nghiệp bá,
lúc ấy nàng sẽ là công chúa, mẹ là hoàng hậu, đệ đệ là thái tử, cả nhà sống
một cuộc sống yên bình hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại thì lúc ấy mình ngây
thơ và buồn cười biết bao, cũng giống như mẹ, mơ một giấc mộng đẹp
ngây ngô, bây giờ cuối cùng thì đã tỉnh mộng.

“Thập Thất thúc, bây giờ cha ta đang ở đâu? Ở trong cung sao?”

Vân Thập Thất gật đầu lia lịa, nói: “Thần sẽ đưa công chúa vào cung

ngay. Hoàng thượng thấy được công chúa thì chắc sẽ rất vui mừng.”

Vân Phỉ nghe được hai chữ ‘hoàng thượng’ thì lòng có một cảm giác

rất khó tả, đột nhiên nghĩ đến những từ mà Úy Trác mắng cha mình: tên
giặc cướp nước.

Vân Phỉ thầm nghĩ: rốt cuộc là tên giặc cướp nước hay minh quân khai

quốc thì đều không liên quan đến nàng. Trong lòng nàng, hắn chính là một
kẻ tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ, chỉ thế mà thôi. Người mà nàng quan tâm
đến chỉ có mẹ và đệ đệ, nàng vội vàng hỏi vân thập thất ngay: “Thập Thất
thúc, mẹ ta và A Tông đã đến kinh thành rồi phải không?”

Vân Phỉ biết rất rõ tuy cha mình đê tiện nhưng lại rất sĩ diện, cho nên

hắn nhất định sẽ đón mẹ nàng và A Tông đến đây. Quả nhiên, Vân Thập
Thất trả lời: “Vừa đến được mấy ngày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.