THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 608

khách điếm Như Quy rồi ở lại.”

Kinh thành chỉ có một khách điếm tên là Như Quy, nằm bên bờ sông

Lạc Hà, cách Chiết Tẫn Xuân Phong lúc trước không xa, cho nên Vân Phỉ
biết rất rõ.

Triệu Sách tìm thấy khách điếm Như Quy, dùng tên giả Tần Thế để

thuê mấy căn phòng, yên lặng chờ Vân Phỉ phái người đến liên lạc.

Thay bộ quần áo nữ nhi ra, hắn đứng trước cửa sổ ngắm cảnh sắc

trước kia liễu xanh như khói giờ hoang vắng tiu đìu, trong đầu bất giác hiện
lên hình ảnh của Vân Phỉ.

Tình cảnh ban đầu gặp gỡ, rồi trùng phùng gặp lại giữa hắn và nàng

lần lượt lướt qua trong mắt hắn. Duyên phận thật là một thứ kỳ diệu, không
thể tưởng tượng được. Hắn đột nhiên nhớ tới đêm hôm ấy, nàng bị hắn bắt
gặp trong nhà bếp, chiếc bánh màn thầu trong miệng lăn lông lốc xuống
dưới chân hắn, mặt nàng đầy vụn bánh, quỳ xuống cầu xin hắn. Hắn bất giá
nở nụ cười.

Sau khi cười xong, hắn lại chán chường thở dài một hơi. Nàng không

còn là một tiểu cô nương tinh ma ranh mãnh, hắn cũng không còn là một
thế tử cao cao tại thượng như trước. Từng là kẻ thù ngươi chết ta sống, bây
giờ lại là bằng hữu trong lúc hoạn nạn, thế sự vô thường là thế này đây.

***

Vân Thập Thất đích thân dẫn người hộ tống Vân Phỉ đến cửa cung.

Vân Phỉ vén màn lên, xuống kiệu. Trước mặt nàng là hoàng cung nguy

nga tráng lệ. Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu rọi kiến trúc có lịch sử lâu
đời này, mái ngói lưu ly màu vàng, bức tường màu đỏ thẫm, mọi thứ đều
không khác gì với trước khi nàng rời đi, chỉ có điều trong cung đã đổi chủ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.