THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 609

không còn là tiểu hoàng đế nhu nhược yếu ớt nữa mà là Vân Định Quyền
như mặt trời ban trưa.

Vân Thập Thất lấy lệnh bài ra, đến thông báo. Không lâu sau, cửa

cung được mở ra, từ bên trong có một người đi tới.

Tống Kinh Vũ mặc quân phục của cấm vệ quân, mặt mày xán lán, trên

vai là hai mảnh giáp mềm bằng tơ, tư thế oai hùng. Vân Phỉ nhìn thấy hắn
thì như nhìn thấy người thân, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trăm mối cảm
xúc giao nhau, không biết tại sao khóe mắt bỗng thấy cay cay.

“Bái kiến công chúa.” Tống Kinh Vũ quỳ một chân xuống đất.

Vân Phỉ cúi đầu nhìn hắn, càng cảm thấy đây là một giấc mơ. Cha đã

thật sự đoạt được giang sơn Đại Tề, ngồi lên ngai vàng ngày ngày ao ước,
tự xưng hoàng đế, còn nàng cũng vinh dự trở thành công chúa cao quý.

“Miễn lễ.” Vân Phỉ nhẹ nhàng thốt ra hai chữ này, nỗi vui mừng khi

gặp được Tống Kinh Vũ đã bị cái quỳ này của hắn làm tan biến.

Hắn và nàng không còn là những bằng hữu từng vào sinh ra tử với

nhau ngày nào nữa, mà là quân và thần. Quan hệ thay đổi bất ngờ này làm
Vân Phỉ không được thích ứng lắm, thậm chí hơi kháng cự. Nàng không
muốn giữa mình và Tống Kinh Vũ trở nên xa lạ như thế, bị ngăn cách bởi
hai chữ ‘quân thần’ nặng nề và vô tình này.

Trong lòng nàng, những người có thể tin tưởng trên đời này còn lại

quá ít, mà Tống Kinh Vũ là một trong số đó.

Tống Kinh Vũ đứng dậy, mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt vẫn trong trẻo

và trầm tĩnh như trước. “Mời công chúa theo vi thần vào cung, vi thần đã
sai người báo tin tức công chúa quay về cho hoàng thượng và nương nương
biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.