THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 627

Vân Định Quyền ngồi trên ngôi cao, chỉ vào Vân Thừa Cương, Vân

Vĩ và Vân Thúy, mỉm cười nói: “A Phỉ, đây là đệ đệ và muội muội của con.
A Thúy sinh cùng ngày cùng tháng với con, có điều muộn hơn hai canh
giờ.”

Vân Thúy đứng dậy, cùng Vân Vĩ thi lễ với Vân Phỉ, gọi nàng tỷ tỷ.

Tuy trước mặt Vân Định Quyền hai người này tươi cười thân thiện

nhưng Vân Phỉ có thể nhận ra nụ cười ấy miễn cưỡng mà xa cách, còn
mang theo vẻ thù địch.

Anh Hồng Tụ nói: “Nghe nói công chúa vừa từ nhà chồng chạy trốn

tới đây, chắc là trong thời gian này chịu không ít khổ sở.” Câu này nghe
qua thì có vẻ quan tâm nhưng thật ra là đang trào phúng.

Vân Phỉ cười tươi tắn. “Đa tạ mẫu phi quan tâm, vì phụ hoàng, con gái

chịu chút khổ sở thì có sao đâu, cho dù có hy sinh tính mạng thì cũng
không tiếc. Đúng không, đại ca.” Vân Phỉ nhìn Vân Thừa Cương, mỉm
cười. “Chúc mừng hoàng huynh được phong vương, đúng là không ngờ
được huynh muội ta còn có ngày gặp lại.”

Vân Thừa Cương hơi lúng túng xấu hổ, ừ một tiếng cho có lệ rồi

không dám nhìn nàng.

Sau khi Vân Phỉ ngồi xuống, Vân Định Quyền hỏi: “Sao mẹ con

không tới?”

“Mẹ không khỏe trong người nên đang định mời thái y sang khám.”

Vân Định Quyền biết Tô Thanh Mai né tránh hắn nên hừ một tiếng

không vui. “Nàng ấy trở nên yếu ớt như thế từ khi nào vậy.”

Vân Phỉ nói với hàm ý sâu xa. “Đầu xuân này, mẹ ở Tịnh Thổ Tự bị

bệnh một trận, sau đó thì sức khỏe vẫn không được tốt lắm, mong phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.