THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 647

hơn, nhưng sự thật đã chứng minh, vàng bạc vẫn là tốt nhất, chân thật khiến
người ta yên tâm, còn có tác dụng rất lớn, chẳng hạn như bây giờ, Tiền
Trung nhìn thấy nàng là cười toe toét như hoa.

“Mời công chúa vào.” Tiền Trung mỉm cười, cắt đứt dòng suy nghĩ

của nàng. Vân Phỉ nói tiếng cảm ơn rồi cất bước lên thềm đá. Cung nữ thái
giám đứng hầu trước cửa đều đồng loạt hành lễ, hô công chúa thiên tuế.

Vân Phỉ tiền vào ngự thư phòng thì thấy sau chiếc bàn bằng gỗ trắc,

Vân Định Quyền mặc áo bào gằng gấm, đầu đội mũ ngọc ngồi trên ngai
vàng. Nếu không có cái ngai vàng chạm rồng xung quanh kia đang tỏa hào
quang lấp lánh thì Vân Phỉ đã có cảm giác rằng thời gian đang ngừng lại
năm nàng mười lăm tuổi, hắn đang ở thư phòng của phủ châu mục Kinh
Châu.

Lúc ấy, không có Lâm Thanh Hà, không có Anh Hồng Tụ, cũng không

có Triệu Hiểu Phù, hắn nổi tiếng là quyền cao chức trọng nhưng không
tham nữ sắc, mẹ một lòng một dạ yêu thương hắn, vô ưu vô lo, vui vẻ hạnh
phúc vô cùng.

Vân Phỉ bỗng dưng thấy thê lương, mái tóc xanh trong tay nàng lạnh

và trơn bóng, như không giữ được thời gian, cũng không giữ được lòng
người.

Vân Định Quyền ngẩn đầu lên hỏi: “A Phỉ, có chuyện gì sao?”

“Phụ hoàng.” Vân Phỉ cầm mớ tóc của mẹ, chậm rãi bước tới trước,

hành lễ rồi nói: “Phụ hoàng, có chuyện này mẹ muốn xin người ưng thuận
cho.”

“Chuyện gì?”

Vân Phỉ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt mớ tóc của mẹ lên long án.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.