THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 696

mái tóc của Triệu Hiểu Phù ra búi thành một búi, ở bên ngoài bọc một lớp
vải màu xám tro. Sau đó bôi vài thứ lên mặt nàng rồi dùng khăn trùm đầu
lại, nếu không nhìn kỹ thì giống hệt một bà lão đã quá năm mươi.

Triệu Sách vẫn cải trang thành một cô gái trẻ, như thế khi hắn đỡ Triệu

Hiểu Phù thì người ta sẽ tưởng là hai mẹ con.

Chuẩn bị sẵn sàng, Vân Phỉ nhìn ngắm hai người một lượt, cảm thấy

không còn chút sơ hở nào rồi mới nói: “Chia tay tại đây, chúc hai vị thuận
buồm xuôi gió.”

Triệu Sách nhìn nàng, ánh mắt xa xăm, giống như có hàng vạn lời

muốn nói nhưng cuối cùng hắn chỉ cười cười: “Cô đã biết tin úy Trác đã
chết hay chưa?”

Lưu ngự y đã sớm nói cho Vân Phỉ biết Úy Trác không còn sống được

bao lâu nữa, sẽ không qua hết năm nay. Nhưng khi đột nhiên nghe được tin
này, Vân Phỉ vẫn kinh ngạc một chút, nàng mỉm cười, nói: “Ta đã sớm
không còn quan hệ gì với Úy gia.”

Triệu Sách nhìn nàng chằm chằm: “Cô... bảo trọng.”

Vân Phỉ mỉm cười, gật đầu: “Đa tạ, hai người cũng bảo trọng. Bạch

Thược, em đưa họ ra ngoài đi.”

Triệu Hiểu Phù và Triệu Sách cùng ra ngoài, khi đến cổng thì hai

người đông thời dừng bước, quay lại nhìn Vân Phỉ.

Vân Phỉ mỉm cười, vẫy vẫy tay với họ. Bất giác, lòng nàng bỗng dâng

lên cảm giác mất mát. Có lẽ trên đời này, thật - giả, trắng - đen, ân – oán,
đúng – sai đều không có tuyệt đối. Hai huynh muội bọn họ đã trở thành
bằng hữu của nàng không biết từ lúc nào. Còn cái người mà nàng đã từng
yêu và tin tưởng kia thì đã trở nên xa cách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.