THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 77

đáng yêu, như ẩn như hiện, hệt như những gợn sóng nhỏ khi hạt mưa rơi
xuống mặt hồ.

Úy Đông Đình nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội, nụ cười thân thiệt chân

thành của nàng, thoáng chần chừ rồi nhận lấy ly rượu trên tay nàng: “Cảm
ơn ý tốt của Vân tiểu thư.”

Vân Phỉ cười càng ngọt ngào tươi tắn hơn, đôi mắt sáng long lanh

thỉnh thoảng lại nhìn y, ước gì từ trong mắt mọc ra thêm một đôi tay, bưng
rượu rót vào.

Úy Đông Đình nói tiếng cảm ơn xong, không hề có ý định uống hết

một hơi, ngược lại bưng cái ly, cười mà không nói gì.

Vân Phỉ nhìn y cười mà lòng tự nhiên chột dạ. Y không nghi ngờ gì

đấy chứ? Nàng lập tức rót cho mình một ly rượu, mau mắn nói: “Ta kính
trước một ly.” Nói xong, uống một hơi hết sạch, để chứng tỏ rượu không có
vấn đề gì.

Nhưng dù là thế, Úy Đông Đình vẫn không chịu uống, cứ điềm nhiên

bưng cái ly, nhìn nàng như cười như không.

Cười cái đầu ngươi ấy. Vân Phỉ sốt ruột đến nỗi tim đập thình thịch.

Xưa nay Vân Định Quyền luôn dạy A Tông vui hay giận đều không

được thể hiện ra mặt, A Tông không học được nhưng A Phỉ thì lại tinh
thông. Lúc này lòng thì nóng như lửa đốt nhưng trên mặt thì lại tươi cười
càng ngọt ngào đáng yêu hơn, đôi mắt đẹp sáng long lanh, miệng thì giòn
giã nói: “Úy công tử, huynh mau nếm thử xem, nếu huynh thích thì mai ta
sẽ mang thêm cho huynh một bình nữa.”

Úy Đông Đình bưng ly rượu, nhẹ nhàng lắc lắc rượu trong ly, một lúc

sau mới nói: “Còn chưa thành thân mà nàng đã đối tốt với ta như thế, thật
là khiến cho ta được sủng mà lo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.