THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 95

Nói tới việc xưng hùng xưng bá, trước mặt con gái, Vân Định Quyền

không hề che giấu dã tâm cùng mưu đồ xưng bá thiên hạ, gương mặt xưa
nay vốn lạnh lùng nghiêm khắc nay bỗng trở nên có sức sống.

Hắn vốn có tướng mạo phi phàm, tuổi bốn mươi là tuổi đẹp nhất trong

đời đàn ông, thần sắc phấn chấn, dã tâm bừng bừng, hết sức lẫm liệt. Từ
người hắn như toát ra một vầng sáng rực rỡ chói mắt.

Trong thoáng chốc, Vân Phỉ như bỗng nhìn thấy cha mình anh hùng

cứu mỹ nhân vào mười bảy năm trước. Hắn giống như thần tiên từ trên trời
giáng xuống, trên người toát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, khiến mẹ nàng
cứ tưởng mình đã gặp được một anh hùng cái thế.

Vân Định Quyền đặt hai tay lên hai vai nàng, nói một cách thâm thúy

sâu xa: “Đưa A Tông đến Lạc Dương làm thư đồng của hoàng thượng chỉ
là kế tạm thời. A Phỉ, mẹ con xưa nay không biết chuyện, tầm nhìn hạn
hẹp, không thấy được việc lớn, con đi khuyên nàng ấy đi.”

Nghe tới đây, Vân Phỉ liền biết A Tông không thể không đi. So với cả

thiên hạ thì một đứa con trai có là gì đâu, huống chi trong bụng Lâm Thanh
Hà đã có thêm một đứa khác.”

Nàng ra khỏi thư phòng, nhưng không đi khuyên Tô Thanh Mai ngay

mà lập tức dẫn Tống Kinh Vũ tới quán trọ Như Xuân.

Úy Đông Đình mở cửa phòng ra, bất ngờ đến ngẩn người, không ngờ

ngoài cửa lại là Vân Phỉ.

Nàng đi vội vàng nên hơi thở dồn dập, gương mặt trắng nõn trở nên

hơi ửng hồng, giống như là đóa hoa được gió xuân làm cho tươi thắm. Trên
chiếc mũi xinh xắn còn có một giọt mồ hôi rất đáng yêu, làm ngươi ta
không nén được mà muốn đưa tay lau lấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.