THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 94

Vân Phỉ chột hiểu ra tất cả, thì ra Úy Đông Đình đến vì chuyện này.

Sau khi Cảnh Đế băng hà, Tần Vương và Ngô Vương đều tự chiếm

các Quan Trung và Giang Đông, địa vị ngang hàng với triều đình. Còn thừa
tướng Úy Trác thì lập đứa con còn trong bụng mẹ của Cảnh Đế là Triệu
Mân làm hoàng đế, an phận cầm cự ở Lạc Dương.

Tần Vương sớm đã như hổ rình mồi với Lạc Dương, lấy danh nghĩa

trừ gian thần để khởi binh nhưng rõ ràng là muốn đoạt ngôi vị của Triệu
Mân. Triều đình vừa phải đánh trả Tần Vương, vừa phải đề phòng Ngô
Vương, không còn cách nào khác nên mới phải giao bình quyền ở Nam
Dương cho Vân Định Quyền, nhưng lại sợ Vân Định Quyền có lòng dạ
khác nên mới bắt Vân Tông vào kinh, mang tiếng là làm thư đồng của thiên
tử, nhưng thật ra lại là con tin.

Đối với Vân Tông thì đây là một tin dữ, nhưng với Vân Định Quyền

mà nói thì lại là một tin cực kỳ tốt lành. Hắn không cần cái danh Phiêu Kỵ
tướng quân gì đó, chút binh mã của Nam Dương hắn cũng không coi trọng,
quan trọng là hắn có thể dùng ngọn cờ của thiên tử để thảo phạt nghịch tặc,
danh chính ngôn thuận chiếm lĩnh Quan Trung, nhân cơ hội này gây lớn
mạnh binh lực của mình.

“Cha, cha đã quyết định rồi sao?” Hỏi xong câu này, trong lòng Vân

Phỉ biết là hỏi thừa nhưng vẫn ôm chút hy vọng, hy vọng cha thương cho A
Tông còn nhỏ dại mà không đồng ý.

“A Phỉ, chỉ cần đánh bại Tần Vương chiếm được Quan Trung, nắm

được ba đất Tần, Sở, Dự trong tay thì coi như có được nửa giang sơn. Sau
này có thể hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu [1], cất binh đánh Ngô thì nghiệp
lớn của cha sẽ thành.”

[1] Chỉ việc khống chế vua trong tay, dùng danh nghĩa của vui để danh

chính ngôn thuận ra lệnh cho các chư hầu, quần thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.