THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 92

Vân Phỉ càng tin chắc là Úy Đông Đình đến đây không phải vì việc

của nàng nên cũng thức thời im miệng không nhắc tới chuyện hôm đó.

Vân Định Quyền đi được vài bước, đột nhiên phá lệ hỏi tới Tô Thanh

Mai: “Mấy ngày nay mẹ con có khỏe không?”

Vân Phỉ lập tức cười hì hì, nói: “Mẹ rất tốt, chỉ hơi buồn rầu không vui

thôi, cha dỗ mẹ vài câu là được ấy mà.”

Vân Định Quyền nhíu mày, trong lòng có vẻ không được vui cho lắm

nhưng chân thì vẫn bước về phía Tô Thanh Mai ở.

Vân Phỉ nhìn theo bóng của cha, nụ cười tắt dần. Ngân lượng đã trở

thành một tấm bùa hộ mệnh của mẹ, về phần nó có thể phù hộ được bao lâu
thì nàng cũng không nắm chắc, chỉ đành phải gắng sức chống chọi tới khi
A Tông trưởng thành, có sự nghiệp thì lúc đó ai cũng không thể lay động
được địa vị của mẹ.

Nàng men theo hành lang trở về nhà sau. Sân vườn vừa trải qua một

cơn mưa, gió khẽ thổi qua từng lớp có mềm mại tạo thành những gợn sóng,
hoa hồng chen lẫn lá xanh thật đẹp. Ngay chỗ ngoặt hành lang, vài nhánh
hoa sơn chi vươn ra thật duyên dáng, cánh hoa được nước mưa giội rửa nên
sạch sẽ, trắng muốt như sứ. Nàng không kìm lòng được nên phải dừng chân
lại, từ những cành lá sum suê tươi tốt, hái xuống một đóa hoa to nhất, đẹp
nhất, hít một hơi ngửi mùi hương thanh nhã dễ chịu của nó.

Đột nhiên nàng nhớ đến Lâm Thanh Hà, mười tháng sẽ trôi qua chỉ

trong nháy mắt, nàng ta sinh con xong sẽ quay lại ngôi nhà này, lúc ấy phải
làm sao đây? Nàng nhìn chằm chằm vào bụi hoa, nghĩ cách đối phó. Một
lúc sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc lóc của mẹ nàng truyền ra từ cửa
rũ có hoa.

Tim Vân Phỉ giật thót lên, nàng vội vội vàng vàng chạy qua đó, còn

chưa tới nơi đã thấy Vân Định Quyền từ bên trong bước ra với vẻ mặt giận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.