THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 98

nhìn nàng. “Vừa rượu độc, vừa ám sát, cho nên ta chỉ có thể bất đắc dĩ mà
rút lui.”

Vân Phỉ hơi cúi đầu, gương mặt trắng như tuyết chợt đỏ ửng như ráng

chiều, hàng mi dài khẽ chớp chớp mấy cái, như đã hạ quyết tâm, nàng bỗng
ngước mắt lên: “Nếu bây giờ ta đồng ý thì có còn kịp hay không?”

Đôi mắt trong trẻo linh hoạt giống như một hồ nước mùa xuân đang

gợn sóng, chớp lên vô vàn vẻ mê hoặc. Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng lại
giống như hòn đá ném xuống giếng, lập tức làm nước bắn tung tóe, làm ướt
cả trái tim của Úy Đông Đình.

Y hơi bất ngờ, không ngờ nàng đến tìm y lại là vì chuyện này.

Mặt Vân Phỉ đỏ bừng, kiều diễm, nồng nàn như một bình rượu làm

người ta say.

Tuy nàng to gan lớn mật nhưng dù sao cũng là một thiếu nữ mười lăm

tuổi, đối mặt với một người đàn ông bàn vấn đề này đúng là thật xấu hổ.
Nhưng an nguy của A Tông còn quan trọng hơn nhiều so với thể diện của
nàng. Nàng thà gả cho một người đàn ông mình không thích cũng không
muốn A Tông đi làm con tin.

Úy Đông Đình cố đè nén cơn rung động trong lòng xuống, thờ ơ nói:

“Chẳng phải nàng không đồng ý sao?”

Vân Phỉ đỏ mặt, nói: “Bây giờ ta đồng ý.”

Y hừ một cái: “Chẳng phải nàng chê ta lớn tuổi sao?”

Mặt Vân Phỉ lại nóng lên, tình cảnh đêm đó giống như một con bướm

hoa đang vỗ cánh bay tới trước mặt nàng. Thật ra nàng không hề chê y lớn
tuổi, chẳng qua chỉ viện đại một cái cớ mà thôi. Thích thì không cần lý do,
nhưng không thích thì có hàng ngàn hàng vạn lý do.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.