THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 99

Nhưng bây giờ nàng có việc phải cầu người ta, đương nhiên là không

thể nói thật. Nàng cười ngượng ngùng: “Tướng quân diện mạo trẻ trung,
nhìn giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.”

Mười bảy mười tám tuổi, đúng là tuổi đẹp như hoa. Úy Đông Đình rót

một ly trà, chậm rãi uống. Tuy lời nịnh nọt này không có chút thành ý nào,
hơn nữa nhìn y cũng không hề giống thiếu niên mười bảy mười tám tuổi
nhưng kỳ lạ là trong lòng y lại dâng lên một cảm giác thích thú, cho nên ly
trà đã nguội lạnh này, uống vào miệng cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Vân Phỉ chờ đợi câu trả lời của y, thế nhưng y lại cố ý thong dong

uống ly trà nhìn chẳng có vẻ gì là thơm ngon kia, không nói được, cũng
không nói không được, đúng là khiến người ta phải sốt ruột.

Nàng đành phải mặt dày hỏi lại lần nữa: “Tướng quân, rốt cuộc ngài

có đồng ý hay không?”

Y liếc nàng một cái, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ta thì rất muốn, nhưng

chỉ sợ đến lúc đó nàng lại đổi ý thôi.” Chứng tỏ y đã không còn tin tưởng
nàng, nàng lập tức nghiêm túc hứa hẹn: “Lần này ta tuyệt đối không nuốt
lời, thật đấy.”

Úy Đông Đình nhìn nàng chằm chằm.

Nàng cũng nhìn y, đôi mắt trong veo sáng long lanh, ánh mắt chân

thành đến nỗi không thể chân thành hơn, khẩn khoản đến nỗi không thể
khẩn khoản hơn. Ánh mắt khi người ta hứa hẹn sống chết có nhau, trọn đời
trọn kiếp chắc cũng như thế là cùng, suýt nữa là y đã động lòng. Đáng tiếc,
những lời nàng nói với y mấy ngày trước còn văng vẳng bên tai chứ nếu
không y đã mắc mưu, tưởng bở rằng nàng vừa gặp đã yêu y, yêu đến vô
cùng sâu đậm.

Rõ ràng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu những toan tính trong

lòng nàng, thế nhưng y vẫn không tự chủ được mà bị ánh mắt này mê hoặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.