THẦY LANG - Trang 66

- Cầu Chúa ban cho. Cốt sao anh khỏe thật nhanh.

- Phải, phải - chàng hăng hái tán đồng, - anh sẽ phải khỏe để lo công

chuyện. Nếu không chặt hạ, anh đã quyết định sẽ tìm một chỗ làm khác.
Phải rời bỏ Rừng đại ngàn O-đrưn-ke-xka thì thật là nặng nề, nhưng Ma-rư-
sia đã lớn rồi. Đó là điều quan trọng nhất.

Chàng hơi trầm ngâm rồi lát sau chàng hỏi:

- Em lại phải tiêu khá nhiều tiền thuốc thang phải không?

- Anh đừng lo chuyện ấy.

- Em biết không, anh cứ nghĩ nếu rằng bây giờ anh chết đi thì sau khi

lo ma chay, em sẽ còn lại chẳng được mấy tí tiền nong. Điều đó hành hạ
anh nhiều hơn cả... Có bán đồ gỗ trong nhà thì em cũng chỉ đủ sống được
một năm thôi. Nhất là những tấm thảm tranh cổ kia. Hình như chúng cũng
có giá trị đấy.

- Anh Ja-ku! Anh nói gì thế! - Nàng kêu lên trách móc.

- Không, anh chỉ nhắc lại những gì anh suy nghĩ đó thôi. Anh cũng

nghĩ rằng trong trường hợp anh làm sao em có quyền nhắc người ta cấp
một khoản tiền nào đó cho Ma-rư-sia. Anh không nghĩ là Vin-tru-rơ sẽ lại
tìm được về. Nếu không, hẳn người ta đã viết trên báo. Chắc phải có một ai
khác quản lý tài sản của ông ta, và Ma-rư-sia có quyền hưởng tài sản đó.

Mặt Bê-a-ta đỏ bừng.

- Chính anh nói thế ư, Jan-ku?! - Nàng kêu lên không giấu nổi vẻ bất

bình.

Cho đến hôm nay, trong suốt năm năm qua, chưa bao giờ họ nhắc một

lời nào đến giáo sư. Suốt năm năm trời, kể từ khi chàng bảo nàng gửi hết
các thứ quần áo của bé Ma-rư-sia tặng một nhà nuôi trẻ nghèo nào đó.

Ôc-sa nhìn xuống.

- Anh không có quền bắt con phải sống đời nghèo khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.