Trong công viên đã sẫm tối. Cây lá đã trở nên đen trũi. Và trên cái nền
đen ấy đôi mắt xanh của thằng bé ánh lên những tia lửa tham lam, độc ác.
- Thôi đủ rồi – thằng bé nói – bây giờ cậu sẽ đi với tớ.
- Đi đâu ?! Tôlic hoảng sợ hỏi.
- Đi vào ngày hôm qua. Cậu sẽ thấy, tớ đã gây dựng cuộc sống ở đấy như
thế nào.
- Tôi không muốn ! – Tôlic kêu lên – Thả tôi ra. Để cho tôi về nhà với
mẹ.
- Cậu mà nhắc tiếng “mẹ” một lần nữa, thì cậu sẽ quên luôn đấy.
- Tôi sẽ không, không nhắc nữa ! – Tôlic nhìn xung quanh nói bằng
giọng van lơn. Nó còn chút hy vọng mỏng manh là có ai đấy sẽ nhìn vào
bụi cây bất kể người đó là ai. Người đó có thể là anh công an hay ông bác
sĩ béo tròn hoặc ông giáo sư với đôi kính dày đi nữa, miễn là cứu được nó.
Nhưng xung quanh im lặng như tờ.
- Chuẩn bị - thằng bé ra lệnh.
Chính vào lúc ấy Tôlic nhìn thấy Misca. Đúng hơn là nó không biết có
phải là Misca không. Nó chỉ nhìn qua kẽ hở bụi cây hai cái bóng người và
chó.
- Misca ! – Tôlic kêu lên tuyệt vọng – Misca ! Cứu tớ với !
Ngay lập tức có tiếng giày và chó sủa.
Misca chạy xuyên qua bụi cây, tay giữ dây buộc chó.
Misca thở dốc, cho con Maiđa ngồi xuống. Nó nhìn thằng bé và bình tĩnh
hỏi: