THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 1030

Cô rất nhớ nhà, rất nhớ bố mẹ mình.

Nước mắt cô chảy xuống, kết quả một giọt nước mắt đọng trên tờ giấy,

Trần Thần lập tức lau đi, nhưng nước mắt vẫn làm nhòa một chút chữ viết
trên tờ giấy.

Hai tay Trần Thần đang cầm tờ giấy, cô không dám khóc nữa, nhìn

chằm chằm tờ giấy, chờ vết nước trên đó khô đi.

Một lúc sau, Trần Thần bắt đầu đếm số tiền trong cuộn giấy này.

Hai mươi tờ mang mệnh giá năm mươi bảng Anh.

Trần Thần vừa muốn khóc, có điều lần này cô đè nén nhịn xuống,

đứng dậy đi lấy di động gọi cho ông Trần.

Chờ bên kia nối máy rồi, ông Trần đầu đội mũ bảo hộ màu xanh cười

ha hả nhìn cô hỏi: “Thần Thần, lại nhớ bố đúng không. Chả trách mẹ con
than phiền, nói con thân với bố hơn bà ấy.”

Trần Thần lắng nghe âm thanh quen thuộc của ông, cô thật sự rất

muốn khóc.

Ông Trần vốn rất vui vẻ, kết quả thấy cô không nói lời nào, hơn nữa

trông ánh mắt rưng rưng, ông lập tức sốt ruột hỏi: “Sao vậy? Chuyện gì hả,
có chuyện gì thì hãy nói với bố.”

Trần Thần vừa hé miệng, kết quả chóp mũi càng cay hơn.

Ông Trần nói: “Đứa nhỏ này muốn khiến bố chết à? Sao lại như vậy?”

Trần Thần thấy giọng điệu gấp gáp của ông thay đổi, lúc này cô mới

cất tiếng: “Con thấy cái này rồi.”

Cô chuyển ống kính tới tiền giấy cầm trong tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.