THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 1042

Ai ngờ vừa nói xong, anh nghe được một tiếng khóc đau khổ.

Bùi Tri Lễ nhìn qua, trông thấy băng ghế dài cách đó không xa, một cô

gái mặc áo sơ mi màu xanh đang khóc, âm thanh nức nở của cô nghe ra rất
đau lòng.

Đoàn Thư Thành cũng nghe được, anh ta nhìn theo về phía kia, lập tức

nói: “Đó không phải là cô gái từ chối cậu à?”

Bùi Tri Lễ đứng tại chỗ, im lặng nhìn cô.

“Cô ấy khóc đau lòng quá đi, không sao chứ?” Đoàn Thư Thành thấp

giọng hỏi.

Lúc này cô gái ngồi trên băng ghế dài hình như khóc đến chỗ thương

tâm, hai tay cô che mặt mình, nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng.

Bùi Tri Lễ đứng tại chỗ làm sao cũng không thể sải bước ra, nhưng

dáng vẻ đau khổ của Trần Thần lại bỗng chốc kéo anh về một hồi ức quen
thuộc.

Khi đó anh đã năm tư, sắp tốt nghiệp đi qua Anh.

Hôm ấy giáo sư bảo anh đến văn phòng một chuyến, thế là anh như

mọi ngày đi ngang qua vườn hoa nhỏ kia, ngày đó trong vườn hoa rất tĩnh
lặng, cũng không phải tuần thi cử, không có sinh viên nào đang đọc sách.

Cho đến khi anh nghe được tiếng khóc nức nở đặc biệt đáng thương.

Anh vốn có thể trực tiếp rời khỏi, nhưng cuối cùng anh vẫn đi qua,

trông thấy một cô gái mặc áo khoác màu trắng ngồi xếp bằng dưới đất nhìn
quyển sách trước mặt, từng giọt nước mắt chảy xuống.

Bùi Tri Lễ không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng hôm đó

nhìn thấy cô gái kia khóc nức nở như vậy, đáy lòng anh âm thầm thở dài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.