dạ kiêu căng ngạo mạn, xem thường người da đen, khinh bỉ Châu Á.”
Nói tới đây, Phương Cần khựng lại.
Chị ta nhìn Trần Thần nghiêm túc nói: “Chị khuyên em đừng sợ, cũng
đừng chùn chân. Đụng phải người như thế em hãy lập tức báo cảnh sát,
cảnh sát sẽ khiến họ nhận biết cái gì gọi là hiện đại dân chủ.”
“Loại người ngang ngược như vậy, em phải tỏ ra kiên cường hắn mới
không dám khinh thường em.”
Trong đầu Trần Thần đột nhiên xuất hiện dáng vẻ Bùi Tri Lễ cầm súng
nhắm đối phương, cô thấp giọng hỏi: “Đàn chị, ở Anh có thể cầm súng
sao?”
Phương Cần chợt quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt hết sức kinh ngạc:
“Em hỏi cái này làm gì?”
“Em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Phương Cần nói: “Ở bên này có rất nhiều quý tộc thích săn bắn, thế
nên có một số người có giấp phép sử dụng súng.”
Trần Thần gật đầu, cuối cùng đáy lòng thở phào một hơi.
Cô nhìn cách ăn mặc của Bùi Tri Lễ quả thật như là đi săn thú, không
nghĩ tới anh còn có sở thích như vậy.
Có điều nghĩ tới đây, Trần Thần lập tức lắc đầu thật mạnh, đừng nghĩ
tới anh ấy nữa, giữa bọn họ không có khả năng, nghĩ nhiều vô ích, vô ích
thôi.
Phương Cần thấy cô lắc đầu, chị ta khẽ cười hỏi: “Sao vậy?”
Trần Thần chớp mắt, theo bản năng nói: “Không có gì.”