THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 1106

Có lẽ anh biết được nếu cô còn ở lại đây thêm nữa, bản thân anh

không điên cũng bị làm cho điên mất, thế là Bùi Tri Lễ chẳng hề do dự kéo
cô đứng dậy, thấp giọng nói: “Anh đưa em về nhà.”

Trần Thần lắc đầu: “Anh bệnh rồi, tự em có thể đạp xe đi về.”

Bùi Tri Lễ đã thuận tay cầm lên ba lô của cô trong tay, anh khẽ cười

một tiếng: “Nếu thật sự để em tự mình về nhà, anh vừa lên chức làm bạn
trai, hôm nay phải mất chức rồi.”

Trần Thần mím môi, rốt cuộc không thể nhịn cười.

Khi xe đỗ ở dưới lầu nhà trọ của mình, lúc này Trần Thần mới nhận ra

hóa ra từ nhà cô tới nhà Bùi Tri Lễ lại gần như vậy.

“Em đi lên nghỉ ngơi cho khỏe.” Bùi Tri Lễ nói xong xoa đầu cô,

giọng nói cực kỳ dịu dàng.

Trần Thần thẹn thùng gật đầu, tới giờ cô vẫn còn cảm giác đang nằm

mơ.

Cho đến khi cô xoay người chuẩn bị lên lầu, Bùi Tri Lễ đột nhiên gọi

cô lại, cười nói: “Nếu không em cũng uống chút thuốc ngăn ngừa cảm mạo
đi nhé?”

Trần Thần chớp mắt, rốt cuộc nhận ra anh có ý gì.

Lần này cô xoay người bỏ chạy lên lầu.

*

Sáng hôm sau vừa thức dậy, Trần Thần đang cầm di động nghĩ ngợi

nên gửi tin nhắn gì cho bạn trai mình, bỗng nhiên di động trong tay vang
lên lời mời cuộc gọi video.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.