THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 1187

Khi cô vừa vặn nắp ra muốn uống, Dư Mai tiến lên trực tiếp giành lấy,

bà lại bắt đầu lẩm bẩm: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng uống thẳng
nước lạnh, không tốt với con gái đâu. Sao không tin lời người khác nói
thế.”

Rốt cuộc Giản Cẩn Huyên không chịu nổi, cô nói: “Mẹ, nếu mẹ thật

sự nhàm chán, con đăng ký một đoàn du lịch cho mẹ, mẹ cùng bố con ra
ngoài đi chơi nhé.”

Dư Mai đáp: “Mẹ không đi.”

Giản Cẩn Huyên nói: “Nếu không thì đăng ký lớp tự chọn nào đó đi.”

Dù sao đừng đặt sức chú ý trên người cô nữa.

Dư Mai xoay đầu nhìn cô, nghĩ trước nghĩ sau, bà nói: “Mẹ có chuyện

này muốn nói với con.”

Giản Cẩn Huyên cảnh giác nhìn bà, nói thật, cô không phải cố ý tìm

lỗi, nhưng một năm nay cô thật sự đặc biệt không thích nghe Dư Mai nói
chuyện, bởi vì từ khi cô qua hai mươi sáu tuổi, Dư Mai giống như các ông
bố bà mẹ khác, tỏ vẻ nếu con không yêu đương thì mẹ không ngủ được.

“Xem mắt, con không đi.”

Cô giành lên tiếng trước.

Dư Mai lập tức há hốc mồm, bà còn chuẩn bị dùng tình cảm thuyết

phục, kết quả chưa nói ra chữ nào, Giản Cẩn Huyên hoàn toàn chặn bà lại.

Thế là Dư Mai dứt khoát nói thẳng ra: “Lần này khác, người ta chưa

tới ba mươi, là giáo sư đại học đó.”

Giản Cẩn Huyên gật đầu: “Quả thật khác biệt.”

Nhưng nói là nói, chẳng hề thay đổi gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.