THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 142

Chờ anh xuống dưới lầu, Bùi Khắc Minh đã thay một bộ quần áo thoải

mái, nhìn thấy dáng vẻ của vợ mình, ông lập tức nói: “A Hằng cũng không
phải con nít, sao em chăm sóc giống như đứa bé vậy.”

“Anh cũng không phải không biết thằng bé.” Trình Di trừng mắt nhìn

chồng.

Bùi Khắc Minh biết bà lại có một đống lý do, dù sao chính là luyến

tiếc, vì thế ông dứt khoát không nói nữa.

Lúc ăn bữa tối, một nhà ba người cùng nhau dùng cơm, Trình Di hăng

hái gắp thức ăn cho Bùi Dĩ Hằng.

Bùi Khắc Minh mới vừa liếc nhìn bà một cái, thấy bà buông xuống bát

đũa, nhẹ giọng than phiền: “So với hồi trước thi đấu, cả ngày không gặp
mặt, bây giờ nếu muốn đến trường vậy sao không ở tại nhà.”

“Anh cũng không nói gì sao?” Thấy Bùi Khắc Minh cúi đầu, làm như

không nghe thấy, Trình Di oán trách nói.

Ngược lại Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói: “Con muốn thử cuộc sống độc

lập.”

Lúc này Trình Di mới không nói.

Đợi khi ăn xong bữa tối, Bùi Khắc Minh nhìn anh: “Thầy Bùi, muốn

đánh một ván không?”

Lời này là trêu chọc.

Cũng may Bùi Dĩ Hằng gật đầu, Trình Di cũng không nhiều lời, cười

nói đi xắt trái cây cho bọn họ.

Lúc hai người ngồi ở hai bên bàn cờ, Bùi Khắc Minh vừa mở ra nắp

hộp đựng cờ, chợt nghe được người đối diện không nhanh không chậm nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.