THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 143

“Con nhường bố bốn quân cờ.”

Bùi Khắc Minh là nhân vật ra sao, khi nào thì bị tiểu bối nhìn xuống.

Nhưng con trai nhà mình thốt ra lời này, ông thật sự không thể phản

bác, bởi vì bắt đầu từ năm Bùi Dĩ Hằng bảy tuổi, ông hoàn toàn không đánh
lại anh. Huống chi hiện tại Bùi Dĩ Hằng là kỳ thủ cửu đẳng.

Cả Trung Quốc, từ khi lập nước đến giờ, chỉ có tổng cộng bốn mươi

hai tuyển thủ chuyên nghiệp cửu đẳng.

Huống hồ con trai ông không chỉ là kỳ thủ cửu đẳng.

Anh còn đứng nhất thế giới.

Hai người bắt đầu chơi cờ, chưa được một lúc, Bùi Khắc Minh nói:

“Lãnh đạo viện cờ vây lại gọi điện cho bố, bọn họ vẫn hy vọng con quý
trọng thời điểm sự nghiệp kỳ thủ đang ở đỉnh cao, đừng lãng phí thời gian.”

“Bố cảm thấy con vào đại học là lãng phí thời gian ư?” Bùi Dĩ Hằng

không hề phản bác, thản nhiên hỏi.

Bùi Khắc Minh cười, thằng nhóc này còn vứt vấn đề cho ông.

“Chuyện này phải xem bản thân con, dù sao, cờ vây từng là tất cả của

con.” Bùi Khắc Minh nhìn con trai.

Nói không tự hào là giả, cho dù ở phương diện nào, có thể đứng đầu

thế giới, đều là một chuyện làm cho bất cứ bậc cha mẹ nào cũng tự hào.
Nhưng chính vì sự mong đợi và tự hào này, đã phá hủy rất nhiều thứ.

Thế nên không chỉ có Bùi Dĩ Hằng đang suy nghĩ lại.

Ngay cả Bùi Khắc Minh cũng suy nghĩ, bọn họ làm cha mẹ, đã thật sự

làm đủ tốt hay chưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.