Giọng Chung Tấn rất bình tĩnh, hỏi: “Không phải nói hẹn thời gian
đánh cờ à, cậu quên rồi sao?”
Tâm tư Nhan Hàm đều đặt vào bản kế hoạch, cô thuận miệng nói: “Ai
quên chứ, tôi còn chưa hỏi cậu, tôi tưởng cậu không rảnh.”
Đối phương truyền đến tiếng hừ nhẹ, hiển nhiên hơi bất mãn.
Chung Tấn nói: “Tôi còn tưởng cậu sợ tôi đấy.”
Bàn tay đang lướt di động của Nhan Hàm hơi khựng lại, con người cô
tuy rằng không thuộc tính thích tranh luận, nhưng cũng chẳng thích người
khác quá kiêu ngạo trước mặt cô.
Đặc biệt lúc trước cô muốn gia nhập nhóm cờ vây, nhóm trưởng Thẩm
Tinh Hải không có ý kiến, Chung Tấn ngược lại rất phản đối.
Nói gì cô là sinh viên năm hai, cũng không phải thời điểm nhận người
mới, nhóm cờ vây không phải là nơi cô muốn vào là vào, muốn tới thì tới.
Tuy rằng sau đó Thẩm Tinh Hải bị thuyết phục bởi hai mươi bộ cờ vây của
Nhan Hàm, nhưng Chung Tấn vẫn tỏ ra dáng vẻ rất có ý kiến đối với Nhan
Hàm.
Về phần hai mươi bộ cờ vây này, Thẩm Tinh Hải cũng không phải vì
bản thân anh ta.
Đoàn thể trong trường nhiều như vậy, có một số nhóm nổi tiếng, số
khác thì thê thảm. Cờ vây vốn thuộc loại ít được chú ý, còn vì tính chuyên
nghiệp quá mạnh, hiệu quả giải trí không cao, vì thế không nhận được
nhiều sự chú ý như trong các đoàn thể khác trong trường.
Bởi vậy nhóm cờ vây luôn nằm trong giai đoạn gắng gượng duy trì.