Cô không muốn nấu ăn cho tên Chung Tấn kia, vì thế tìm Bùi Dĩ Hằng
giúp đỡ, nhưng người này bây giờ cũng yêu cầu như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui,
cô chỉ thay đổi một đối tượng nấu ăn thôi.
“Không muốn sao?” Lúc này anh lại cất tiếng.
Nhan Hàm lập tức lắc đầu, nhưng sau khi chạm vào ánh mắt chàng trai
đối diện, cô lập tức gật đầu: “Đương nhiên muốn rồi.”
Bởi vì cô phát hiện sức cờ của Bùi Dĩ Hằng lại mạnh hơn bất cứ người
nào cô đã từng gặp. Hồi trước cô đi cửa sau muốn gia nhập nhóm cờ vây,
không phải vì nâng cao sức cờ của chính mình, mà là để đánh bại ông cụ
nhà cô thôi.
Bây giờ anh sống ở đối diện nhà mình, rất tiện.
Còn không bằng ôm chặt cái đùi này.
Thế nên cô lại dùng sức gật đầu, đôi mắt to cong lên ý cười tựa như
ánh trăng, thật sự giống như tiểu hồ ly vừa mới ăn vụng thịt còn chưa lau
sạch miệng.
Vì thể hiện lòng chân thành của mình, Nhan Hàm nghiêm túc nói:
“Cậu muốn ăn gì thì cứ nói với tôi.”
“Tôi đều biết làm hết.” Như sợ anh không tin, Nhan Hàm còn đặc biệt
nhấn mạnh.
Bùi Dĩ Hằng lắng nghe giọng nói êm dịu của cô bên tai, quay đầu lại
trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lên tia sáng tự tin.
Anh không nhịn được vươn tay sờ mũi mình.
Hơi đáng yêu đó.