Nhan Hàm thản nhiên nhìn cặp mắt quả thực như muốn ăn thịt người
của Lam Tư Gia, lúc này tiếng chuông vào học vang lên, thế nên cô nói:
“Nếu cậu không còn việc gì, tôi đi về học đây.”
Cô còn rất có lễ độ.
Nhưng khi cô muốn xoay người, Lam Tư Gia ở đằng sau cười lạnh
một tiếng.
“Ngay cả cậu ấy là ai cậu cũng không biết đâu nhỉ.” Nghĩ đến đây,
Lam Tư Gia đột nhiên nở nụ cười, bởi vì cô ta nhớ rõ, hồi trưa trong căn
tin, cô ta đã kinh ngạc khi nhìn thấy Bùi Dĩ Hằng.
Bởi vì nếu cô ta không tình cờ gặp anh ở căn tin, cô ta cũng không biết
Bùi Dĩ Hằng lại đi học ở đại học A.
Dù sao anh là người có tiếng tăm như vậy, nếu thật sự đi học, truyền
thông cũng sẽ đưa tin.
Lúc ấy cô ta hỏi anh sao lại ở đây, anh đã nói rõ ràng, mình đi học tại
đây, chỉ có giáo viên trong khoa biết, ngay cả sinh viên lớp họ cũng không
biết.
Lam Tư Gia nhìn khẩu trang trên mặt anh, lại nhớ tới lúc trước khi
họp với hai người giúp đỡ của lớp hai, bọn họ hình như có nhắc qua.
Bởi vì Lam Tư Gia ghét trời nóng, lúc huấn luyện quân sự cô ta chưa
xuất hiện lần nào.
Thế nên hoàn toàn không biết hóa ra người đeo khẩu trang này chính
là Bùi Dĩ Hằng.
Bây giờ cô ta nhìn dáng vẻ Nhan Hàm, liền đoán được Nhan Hàm còn
chưa biết anh là ai.