Cô gục đầu, buồn bã ỉu xìu đi tới, thấp giọng nói: “Tôi phải về nhà
một chuyến, hôm nay không thể nào cùng cậu đi về.”
“Trong nhà có việc sao?” Bùi Dĩ Hằng nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô.
Nhan Hàm lắc đầu, nhưng toàn thân truyền ra một thông tin, tôi,
không, muốn, quay, về.
Trong nhà phái xe tới đón cô, thế nên khi đợi được xe thì Bùi Dĩ Hằng
đã đi từ lâu rồi.
Tài xế vừa nhìn thấy Nhan Hàm thì rất nhiệt tình, đích thân đi xuống
giúp cô mở ra cửa xe hàng ghế sau, cười hì hì nói: “Cô Nhan Nhan, lão tiên
sinh bảo tôi đón cô về nhà.”
Nhan Hàm thật ra là một cô gái rất có lễ độ, cô thấp giọng nói: “Cám
ơn.”
Ông cụ nhà họ Nhan bình thường sống tại vùng ngoại thành, bầu
không khí trong lành còn đặc biệt yên tĩnh, xung quanh có không ít ông cụ
xấp xỉ tuổi với ông, thường xuyên tụ tập cùng nhau đánh cờ luyện Thái
Cực, cuộc sống khỏi phải nói tự do bao nhiêu.
Trường đại học A nằm ở trung tâm thành phố, thế nên trên đường chạy
sang đây thì trời chiều đã sắp xuống núi.
Lúc cô xuống xe đã thấy ông cụ đứng trong vườn hoa trước nhà mình,
đang xách bình tưới cây tưới cây cỏ, bên cạnh có một chú chó corgi nhỏ
đang đi lòng vòng bên chân ông.
“Nhị cẩu tử.” Nhan Hàm đi vào, hô một tiếng.
Chú chó corgi vốn đang đi vòng quanh bên chân ông cụ, bốn cái chân
ngắn ngủn sải tới, chưa tới một lúc thì đã chạy đến bên chân Nhan Hàm.