Ngay lúc cô chuẩn bị ôm máy tính về nhà, bên trong đột nhiên mở cửa
ra, trên cổ anh còn chiếc khăn lông, mặc bộ đồ đen đứng ở cửa, mái tóc ướt
đẫm vẫn còn nhỏ nước.
Bùi Dĩ Hằng nhìn thấy cô, anh rõ ràng có loại thở phào nhẹ nhõm,
thấp giọng nói: “Tôi đang tắm.”
Đây là giải thích nguyên nhân anh không mở cửa kịp thời.
Sau đó ánh mắt anh dừng lại trên máy tính Nhan Hàm, khóe miệng hơi
mím rồi khẽ khàng cong lên.
“Muốn đánh cờ sao?”
Nhìn xem, giao tiếp với người thông minh, thật không uổng công. Thế
là Nhan Hàm có thể ôm máy tính của mình đi theo anh vào nhà. Cô trực
tiếp đặt máy tính trên bàn trà trong phòng khách, bởi vì phòng khách của
Bùi Dĩ Hằng trải thảm lông, thoạt nhìn rất mềm mại thoải mái.
Trước đó Nhan Hàm đã tới vài lần, mỗi lần đều muốn ngồi xuống cảm
nhận một chút.
Giờ đây, cuối cùng tìm được cơ hội rồi.
Chờ cô mở máy tính ra, chàng trai ngồi xuống bên cạnh cô, anh cũng
ngồi trên thảm giống cô, hai cái chân dài duỗi ra, lưng tựa sofa phía sau.
“Em đánh đi để tôi xem.” Anh ngồi bên cạnh cô, cúi đầu nói.
Nhan Hàm phát hiện, anh nói thật không sai, nhưng thốt ra đặc biệt
khiến người ta yên tâm.
Thế là cô mở ra trang web trước mặt anh, chuẩn bị phá hủy chiều
hướng suy tàn trước đó.