THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 269

Khi đánh cờ thật sự, Nhan Hàm mới cảm giác được sự mạnh mẽ của

anh lần nữa, chính là loại đi một nước cờ thì đã bày bố trận cho mười nước
sau đó.

Chờ đánh xong một ván, Nhan Hàm bỗng xoay đầu, suýt chút đụng

vào chóp mũi anh.

Cô nghiêm túc hỏi: “Sư phụ của cậu còn nhận đệ tử không?”

Bùi Dĩ Hằng đã đoán được vì sao cô hỏi vậy, anh khẽ cười một tiếng,

âm thanh mang theo từ tính êm tai như vậy: “Tôi là nội đệ tử* cuối cùng
của sư phụ.”

(*) uchi-deshi (nội đệ tử): là một thuật ngữ tiếng Nhật dành cho một

môn sinh/học viên ở nội trú, người học tập và hỗ trợ một sensei trên cơ sở
toàn thời gian. Hệ thống này tồn tại trong kabuki, rakugo, shogi, igo,
aikido, sumo, karate và các môn võ thuật Nhật Bản hiện đại khác.

“Thế à, tôi thấy thầy cậu khẳng định rất lợi hại, dù sao cậu lợi hại như

vậy.”

Nhan Hàm cảm thấy rất đáng tiếc, dù sao sư phụ lợi hại như vậy lại

không nhận đệ tử. Ai ngờ ánh mắt cô hơi thay đổi, giọng rất êm ái nói:
“Nếu không, cậu nhận tôi làm đệ tử đi.”

Lúc này, Nhan Hàm mới nhớ tới vừa rồi anh nói là nội đệ tử, cô cho

rằng đây là thuật ngữ của giới cờ vây, vì thế cô nói thêm: “Nhận tôi làm nội
đệ tử của cậu đi.”

Ngọn đèn phòng khách hơi tỏa sáng, lồng trên khuôn mặt chàng trai,

sắc mặt anh từ kinh ngạc dần dần trở nên không có cách nào để hình dung,
cho đến khi anh nhẹ nhàng dời tầm mắt, thấp giọng nói: “Nội đệ tử, là phải
ăn cùng ở cùng một chỗ với sư phụ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.