Anh vốn đã cao, lúc này đứng trên bục giảng cao hơn mặt đất một
đoạn, mọi người phía dưới phải nhìn lên anh.
“Chào mọi người, tôi tên là Bùi Dĩ Hằng.”
Vẫn là âm thanh nhẹ nhàng rành mạch như trước, mặc dù không nhìn
thấy mặt anh, lắng nghe giọng anh đã đủ có thể khiến lòng người ta sinh ra
thiện cảm.
Hà Dương Danh đứng bên cạnh có chút không vui, trước đó cậu ta và
Văn Mộng Thanh đã nói, nam sinh để cậu ta lo, nữ sinh để Văn Mộng
Thanh phụ trách. Kết quả vừa rồi có một nam sinh ngang nhiên trêu ghẹo
Nhan Hàm không nói, lúc này lại tới một tên đội mũ đeo khẩu trang.
Cậu ta vốn là người có tính cách nghiêm túc, thế là lập tức mở miệng
nói: “Bạn học này, sau này cậu và mọi người đều cùng một lớp, dù sao
cũng không thể đeo khẩu trang và đội mũ mãi chứ.”
Nghe đàn anh nói như vậy, các bạn học khác ngồi phía dưới đều rất
kích động.
Đặc biệt có vài nữ sinh, vừa rồi nói thầm rốt cuộc cậu ta có đẹp trai
không, chỉ nhìn thấy dáng người thân cao eo nhỏ, một đôi chân thẳng tắp
mảnh khảnh trong chiếc quần dài màu đen.
Thân hình anh mặc dù gầy, nhưng là vẻ cao gầy thẳng tắp đẹp mắt.
“Xin lỗi.” Bùi Dĩ Hằng thấp giọng cất tiếng.
Hà Dương Danh hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị khích lệ một câu.
Ai ngờ, anh nghiêng mặt qua, đôi mắt dưới chiếc mũ lưỡi trai bình
thản nhìn Hà Dương Danh: “Tôi không muốn tháo ra.”
……