THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 301

*

Sau khi ngồi thật lâu ở tiệm tiện lợi, Nhan Hàm rốt cuộc lên tiếng gọi

người, dỗ dành anh lên xe. Cô còn sợ trong xe ngột ngạt, khiến anh không
thoải mái, nhờ bác tài mở ra cửa sổ trước sau.

Bùi Dĩ Hằng vốn ngồi yên, ai ngờ bác tài lái xe hơi ẩu, đầu anh

nghiêng về phía cô.

Thoáng cái tựa trên vai Nhan Hàm.

Màn đêm bao phủ, ngoài cửa sổ xe đủ loại ánh đèn đan xen vào nhau,

ánh sáng nhấp nháy tựa như nước chảy lướt qua gò má cô, hõm vai cô hơi
nặng nề, nhưng cô chẳng hề động đậy.

Câu khó chịu ban nãy, giờ phút này giống như còn quanh quẩn trong

đầu.

Bác tài nhìn họ qua kính xe, thấp giọng nói: “Uống say?”

Nhan Hàm không nhúc nhích, chỉ khẽ khàng đáp lại một tiếng.

Bác tài rất nhiệt tình, nói: “Trở về nấu canh giải rượu, hồi trẻ tôi cũng

thích uống rượu dữ lắm, vợ tôi lúc nào cũng than phiền, cơ mà lần nào cũng
nấu canh giải rượu cho tôi.”

Đợi đến khi tới cửa tiểu khu, lúc Nhan Hàm gọi anh xuống xe, mới

vừa vươn tay muốn kéo anh đi ra, không ngờ người ngồi tại chỗ ngồi lại
ngoan ngoãn để cô dắt đi.

Tay anh nắm lấy tay cô, có chút nóng hổi khiến trái tim cô khẽ run.

Thực ra anh rất ngoan, uống rượu xong cũng không quấy phá, ngoan

ngoãn theo cô lên xe, theo cô về nhà. Thậm chí ngay cả lúc xuống xe, còn
ngoan ngoãn nắm tay cô, đi theo cô vào thang máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.