THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 431

Một lát sau, mấy người họ đứng dậy rời khỏi phòng học.

Ba người kia đương nhiên đi trước, Nhan Hàm đeo túi sách của mình,

đi tới bên cạnh Bùi Dĩ Hằng.

Đợi khi đi đến bồn hoa nhỏ dưới lầu, Nhan Hàm giống như hạ quyết

tâm, cô ngước mặt lên hỏi: “Dạo này sao cậu không trở về ở?”

Bùi Dĩ Hằng hơi sửng sốt.

Có lẽ không ngờ cô sẽ đột nhiên hỏi mình như vậy.

Vì thế anh suy nghĩ, thấp giọng nói: “Sức khỏe mẹ tôi không tốt, mấy

hôm nay tôi đều ở nhà ở cùng bà ấy.”

“Hiện tại sức khỏe của dì sao rồi?” Nhan Hàm thật không nghĩ tới là

nguyên nhân này, cô hết sức kinh hoảng, mí mắt nâng lên, đôi mắt to chứa
đầy bất an và khẩn trương.

Cô nhẹ giọng nói: “Chắc là không có gì đâu nhỉ, khẳng định không

sao.”

Bùi Dĩ Hằng thấy toàn thân cô lộ ra vẻ khẩn trương, anh nhớ tới ngày

đó ở ven hồ, dáng vẻ cô nức nở, anh lập tức vươn tay đặt lên vai cô, thấp
giọng nói: “Không sao, chỉ là cơ thể có chút không thoải mái thôi, cũng
không cần nằm viện, ở nhà tĩnh dưỡng được rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bờ vai Nhan Hàm sụp xuống, trong nháy mắt toàn thân thả lỏng.

Nói thật Nhan Hàm rất sợ nghe được việc này, mỗi lần khi ông nội ngã

bệnh, cô đặc biệt khẩn trương. Thực ra Nhan Minh Chân ngã bệnh, cô cũng
rất căng thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.