Cũng may Bùi Dĩ Hằng đi theo cô đến phòng bếp, giờ phút này hai
người đứng trong phòng khách hiển nhiên vẫn đang giằng co, đặc biệt là
Giản Cận Huyên, hận không thể nâng cằm cao hơn đỉnh đầu Nhan Chi
Nhuận.
Nhan Hàm nhỏ giọng hỏi han: “Sư tỷ anh cùng anh trai em thế mà là
quan hệ người yêu trước à?”
“Em không biết ư?” Bùi Dĩ Hằng khẽ cười hỏi ngược lại.
Nhan Hàm sửng sốt, nhìn sang anh: “Anh cũng biết?”
Dù sao lắng nghe giọng điệu của anh, quả thật trông như là biết nội
tình.
Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói: “Hồi trước anh từng thấy dáng vẻ thất
tình của chị ấy, nhưng không biết người kia là anh trai em.”
“Chị ấy khóc với anh hả?” Nhan Hàm hạ giọng nói.
Nếu là vậy, xem ra hai người họ chia tay không tính là thoải mái.
Bùi Dĩ Hằng nói: “Không phải đặc biệt khóc lóc kể lể với anh, chỉ là
hồi ấy bọn anh đều sống tại nhà sư phụ, anh tình cờ thấy được.”
Anh và Giản Cận Huyên đều là nội đệ tử của Giang Bất Phàm cửu
đẳng, Giang Bất Phàm cửu đẳng là người đầu tiên trong nước đoạt giải
quán quân thế giới, hồi đó làng cờ Nhật Hàn hưng thịnh, Trung Quốc bởi vì
điều kiện kinh tế không tốt, người học cờ vốn đã ít, mà người chuyên tâm
vào cờ vây lại ít hơn.
Cho đến khi Giang Bất Phàm đứng ra thi đấu giành lấy quán quân thế
giới đầu tiên, lúc này mới khiến người trong nước chú ý tới môn thể thao
đánh cờ cổ xưa này lần nữa.