đã dừng ở trên người chàng trai dưới sân khấu.
Anh im lặng ngồi ở đó, bình thản nhìn cô, mặc dù cách xa như vậy,
nhưng cô dường như có thể thấy được ý cười khẽ khàng lại nuông chiều
trong con ngươi đen láy của anh.
Rốt cuộc, Nhan Hàm cầm mic, nhẹ giọng cất tiếng: “Cảm ơn các bạn
trong nhóm của tôi, là nhờ sự cố gắng của mọi người mới có thể giành
được giải nhất hôm nay.”
Cô dừng một chút.
Mà giờ phút này khán giả dưới sân khấu dường như đoán được cô
muốn nói gì, tiếng thét càng lớn hơn nữa.
“Tại đây, tôi cũng muốn đặc biệt cảm ơn một người, bởi vì từ khi bắt
đầu quyết định dự thi, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cũng bởi vì anh ấy
mà tôi càng muốn hiểu biết về cờ vây hơn, môn thể thao truyền thống còn
đầy trí tuệ của quốc gia chúng ta. Tôi cũng hy vọng đoạn phim ngắn của
nhóm chúng tôi sẽ khiến càng nhiều người quan tâm đến môn thể thao này
hơn. Đương nhiên cho dù chỉ có một người, bởi vì xem đoạn phim ngắn
của chúng tôi mà sinh ra lòng hứng thú đối với cờ vây, tôi cảm thấy điều
này cũng là đạt được mục đích chúng tôi quay ra đoạn phim ngắn này.”
Ai cũng hiểu lời cô nói, nhưng mọi người đều muốn từ chính miệng cô
nghe được cô thốt ra cái tên kia.
Cuối cùng Nhan Hàm nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, Bùi Dĩ Hằng cửu
đẳng.”
Chàng trai dưới sân khấu hơi ngước mắt lên, tập trung nhìn về phía cô,
khẽ khàng cất tiếng cười.