THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 842

Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Bùi Dĩ Hằng là ngỡ ngàng, bởi vì anh

không biết.

Nhan Hàm chớp mắt: “Em không phải cố ý gạt anh, chỉ là, chỉ là…”

Cô ấp úng.

Bùi Dĩ Hằng không cho cô cơ hội trốn tránh, anh hỏi thẳng: “Tại sao

em không cho anh biết?”

Lần này Nhan Hàm đáp lại rất nhanh: “Lúc đầu vì không tìm được cơ

hội để nói, dù sao anh cũng không có hứng thú đối với những chuyện này.”

Bùi Dĩ Hằng bị câu trả lời này của cô chọc cười, anh nói: “Sao em biết

anh không có hứng thú chứ?”

“Ngoại trừ cờ vây, anh sẽ cảm thấy hứng thú với những việc khác ư?”

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô chằm chằm: “Em, thế nên anh muốn biết mọi

chuyện về em, bởi vì đối với anh tất cả đều rất quan trọng.”

Nhan Hàm ngẩn người, trong nháy mắt cô nhớ tới một câu anh từng

nói.

—— anh thích cô hơn cả cờ vây.

“Nhan Nhan, em có thể dựa vào anh.” Bùi Dĩ Hằng ngước mắt lên, im

lặng nhìn cô, con ngươi đen láy luôn trong trẻo lạnh nhạt kia dần ngấm vẻ
dịu dàng, anh nhẫn nại nói, “Mặc kệ em xảy ra chuyện gì, em đều nên nói
với anh. Dựa vào một người cũng không khiến người ta cảm thấy em yếu
đuối, cho nên từ giờ trở đi em có thể dựa vào anh.”

Nhan Hàm khẽ cắn cánh môi, sau một lúc lâu mới nói: “Em chỉ là

không muốn làm anh lo lắng mà thôi, em muốn để anh toàn tâm toàn ý
chuẩn bị thi đấu. Việc này không nên làm phiền tới anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.