Cô khẽ cười một tiếng: “Hình thức gay gắt thế sao?”
“Vậy cậu nghĩ sao, Nhan của tớ, cậu tỉnh táo lại cho tớ.” Miệng Trần
Thần ngậm túi thạch, hai tay đè lên bả vai Nhan Hàm, dùng sức lay một
chút, hình như thật sự muốn làm cho cô tỉnh táo.
Nhan Hàm bất đắc dĩ thở dài một hơi, đẩy ra cánh tay cô bạn, lúc này
mới cứu mình ra.
Ngải Nhã Nhã nhoài người bên cạnh cô, cô bạn đắp mặt nạ trên mặt,
trông rất tinh xảo. Cô thấy Nhan Hàm còn nhìn chằm chằm dưới lầu, tò mò
hỏi: “Nhan Nhan, từ nãy tới giờ cậu luôn nhìn gì thế?”
Thực ra đáy lòng Nhan Hàm cũng cảm thấy rất bùi ngùi, chỉ chớp mắt
đã tới một năm khai giảng mới.
Hai tay cô đặt lên lan can, toàn thân hơi nhoài ra, khẽ cười nói: “Tớ và
A Hằng thế mà đã quen nhau một năm rồi, thật khó tin năm ngoái anh ấy
đến trường học.”
Trần Thần: “…”
Ngải Nhã Nhã: “…”
Các cô vì sao luôn phải ăn loại cẩu lương này.
Ngải Nhã Nhã liếc cô một cái, hai tay không ngừng vỗ trên mặt, cười
hì hì nói: “Chờ khi các cậu kết hôn, nhớ phải cảm ơn tớ đó. Nếu không phải
tớ bảo cậu giúp tớ hướng dẫn, cậu và thầy Bùi nói không chừng còn chưa
quen biết đâu.”
Trần Thần hừ một tiếng, nhìn qua Ngải Nhã Nhã, cô hút miếng thạch
cuối cùng vào miệng, rồi giơ tay ném bịch thạch vào trong thùng rác, nhìn
sang cô bạn: “Nhan Nhan có phải nên cảm ơn tớ không, nếu mẹ tớ không bị