Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, Trình Di lập tức đứng
dậy: “Mẹ đi mở cửa.”
Bà đi qua mở cửa trông thấy trợ lý thở hồng hộc xách theo túi to, sắc
mặt đắc ý: “Tôi mua đồ ăn Trung Quốc về rồi, quán ăn này nghe nói là
quán ăn Trung Quốc chính gốc nhất tại Tokyo.”
Trên chiếc túi to màu trắng là bốn chữ ẩm thực Tứ Xuyên màu đỏ
thẫm, đặc biệt bắt mắt.
Trình Di hoảng hốt lập tức ngăn cản, thấp giọng nói: “Không cần, nó
đã ăn rồi, cái này cậu cầm về ăn đi.”
“Cậu Hằng đã ăn cơm rồi ư?” Trợ lý nhìn thoáng qua bên trong.
Trình Di gật đầu, vẫy tay bảo trợ lý mau đi trước, trợ lý vừa buồn bực
vừa xoay người, trước đó còn nói muốn ăn món Trung Quốc, sao mua về
rồi lại ăn cái khác chứ.
Sau khi Trình Di đóng cửa lại trở về, bà thấy Bùi Dĩ Hằng ngẩng đầu
nhìn mình.
Bà lập tức chủ động giải thích: “Là trợ lý, cậu ấy nói xung quanh đây
có một quán sườn lợn nướng, ăn ngon lắm, thế nên mua về cho mẹ ăn. Cơ
mà mẹ muốn giảm cân.”
Nói xong, bà còn cúi đầu nhìn thoáng qua vòng eo của mình, rất
nghiêm túc hỏi: “A Hằng, con có thấy mẹ béo lên không?”
Bùi Dĩ Hằng cụp mắt nhìn một cái, thong thả gắp một đũa thịt bò,
trước khi đưa tới bên miệng anh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Trình Di vốn đã chuẩn bị nhận lời khen không béo.
Thế nên sau khi tiếng “ừm” này phát ra, bà đứng ngớ ra tại chỗ.