Nhan Hàm soi gương làm mặt quỷ, ai ngờ vừa động mí mắt thì càng
cảm thấy đau nhức hơn.
Ai ngờ cô càng làm càng cảm thấy chơi vui, nhìn mình trong gương
xấu như vậy quả thật chưa từng thấy, cô kéo căng miệng không để ý làm
cái nữa.
Lúc cô đang tự chơi vui vẻ thì đột nhiên nhìn thấy bên trái tấm gương
xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh, anh đút hai tay trong túi quần, dửng
dưng nhìn mình trong gương, đôi mắt anh mỉm cười nghiêm túc nhìn cô vờ
ngớ ngẩn.
Nhan Hàm không biết kinh ngạc hay là hoảng sợ, cô không nhịn được
“a” một tiếng.
Sau khi ổn định lại, cô nói: “Anh tới kiểu gì sao không lên tiếng.”
Bùi Dĩ Hằng nhìn cô gái trong gương, mái tóc dài đen nhánh xõa trên
vai, cô mặc chiếc váy ngủ màu ngà, toàn thân trông đặc biệt nhỏ bé yếu ớt.
Nhan Hàm thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô cất tiếng: “Em trông
thế này rất xấu nhỉ.”
Con ngươi vốn trong veo lóng lánh giờ phút này sưng lên giống mắt
cá vàng, không chỉ xấu còn hơi buồn cười.
Nhưng Bùi Dĩ Hằng tỉnh bơ đi tới, lúc đi tới trước mặt cô anh hơi cụp
mắt nhìn kỹ càng một cái: “Không xấu.”
Nhan Hàm biết rõ là xấu, giọng điệu cô lập tức không tình nguyện hỏi:
“Là không xấu sao?”
Bùi Dĩ Hằng vươn tay ôm lấy cô, kề sát bên tai cô nói: “Không chỉ
không xấu, còn rất đẹp.”