THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 961

Nhưng anh không ngờ bàn tay Nhan Hàm từ cổ anh chậm rãi hướng

lên trên, đi qua gò má anh, sau tai, cuối cùng ngón tay xen vào trong mái
tóc ngắn đen sẫm của anh. Mái tóc anh chắc là đã lâu không cắt, mềm mại
lại đen nhánh.

Giờ phút này bởi vì chưa chải gọn gàng, sợi tóc mềm mại xõa trên

đầu, dừng tại ánh mắt.

Ngón tay Nhan Hàm hơi dùng sức, kéo thẳng người tới trước mặt

mình, sau đó cô đưa qua cánh môi của mình, dán sát cánh môi anh.

Mới vừa tiếp xúc, cô liền dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng bờ môi

của anh, từ trái đến phải, ngay cả khóe miệng cũng không buông tha.

Bùi Dĩ Hằng vốn không định ra tay, hình như muốn nhìn xem lần này

cô lại muốn chơi gì, nhưng Nhan Hàm nhiệt tình như vậy, tựa như ngọn lửa
đột nhiên châm lên ngòi nổ trong đầu anh.

Khoảnh khắc này lý trí chợt nổ tung, chia năm xẻ bảy.

Nhan Hàm chuẩn bị tăng mạnh nụ hôn triền miên lại nồng nàn này,

đây là việc cô luôn muốn làm. Bọn họ đã là người trưởng thành từ lâu rồi,
hiểu biết trách nhiệm cho bản thân, cũng có thể phán đoán rốt cuộc ai mới
là người đáng ở cùng.

Lúc Bùi Dĩ Hằng hôn cô, anh tìm được một khe hở, ậm ờ nói: “Nhan

Nhan, em đừng chọc anh.”

Cho dù anh bình tĩnh tự kiềm chế hơn so với người bình thường,

nhưng anh không phải hòa thượng thực sự, cũng không định không động
lòng phàm. Anh cũng là một người đàn ông hai mươi tuổi trẻ trung đầy
nhiệt huyết, trong lòng anh còn là cô gái mà anh nhớ thương.

Nếu anh không “cứng”, mới thật sự không phải đàn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.