THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 185

“Anh yêu cầu em đấy!” Tom nói bằng tiếng Pháp, chạy ra khỏi phòng

và xuống cầu thang. Rượu scotch nguyên chất là tốt nhất, anh nghĩ. Heloise
hiếm khi uống rượu nên nó sẽ có ích với cô ngay lập tức. Sau đó là đến
thuốc an thần. Tom mang bình rượu cùng một cái cốc từ xe đẩy lên gác.
Anh rót nửa cốc, và khi Heloise ngập ngừng, anh uống trước một ít rồi đặt
cốc vào giữa môi cô. Răng cô đang va lập cập.

“Anh sẽ gọi cho cảnh sát chứ?”

“Có chứ!” ít nhất thì đây cũng là vụ tự tử, Tom nghĩ. Điều đó chắc sẽ

chứng minh được. Đây không phải là vụ giết người. Tom thở dài, run rẩy,
gần như ngang với Heloise. Cô vẫn đang ngồi ở mép giường. “Uống sâm-
panh có được không? Có rất nhiều sâm-panh.”

“Được. Không! Anh không được phép xuống dưới đó! Gọi cảnh sát

đi!”

“Được rồi.” Tom xuống cầu thang.

Anh đi vào phòng vệ sinh thừa, do dự đúng một giây trước cánh cửa

mở toang - đèn tầng hầm vẫn bật - rồi bắt đầu đi xuống cầu thang. Cả người
anh run lên khi nhìn thấy một bóng người đen xì, treo lủng lẳng, đầu ngoẹo
sang một bên. Dây thừng rất ngắn. Tom chớp mắt. Dường như không có
bàn chân. Anh tiến lại gần hơn.

Đó chỉ là hình nộm.
Tom mỉm cười, rồi cười lớn. Anh đập vào đôi chân èo uột - chẳng có

gì ngoài một cái quần trống không, quần của Bernard Tufts. “Heloise!”
Anh hét lên, chạy lên cầu thang, không quan tâm có đánh thức bà Annette
không. “Heloise, đó chỉ là hình nộm thôi!” Anh nói bằng tiếng Anh.
“Không phải thật đâu! Đó chỉ là ma-nơ-canh thôi! Em không cần sợ!”

Anh phải mất một lúc mới thuyết phục được cô. Chắc đó là trò đùa mà

Bernard bày ra - có thể là cả Christopher nữa, Tom nói thêm. Dẫu sao thì
anh đã sờ chân và anh chắc chắn.

Dần dần, Heloise chuyển sang giận dữ, một dấu hiệu bình phục. “Mấy

gã người Anh này đùa ngu thật! Ngu ngốc! Dại dột!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.